Phân tích đoạn trích “Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi” hay nhất mới nhất

Tuyển chọn những bài văn hay Phân tích đoạn trích “Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi”. Với những bài văn mẫu đặc sắc, chi tiết dưới đây, các em sẽ có thêm nhiều tài liệu hữu ích phục vụ cho việc học môn văn. Cùng tham khảo nhé! 

Xuân Diệu là nhà thơ của tình yêu và lòng yêu đời tha thiết. Cái “say đắm đuối” và “non xanh” mơn mởn để hòa vào nhau thành những bản tình ca réo rắt. Đó không chỉ đơn giản là tình ca của tình yêu mà còn là khúc hát giao hòa của con người và thiên nhiên, cuộc sống. “Vội vàng”, mà đặc biệt là những câu cuối bài, bằng bút pháp sôi nổi và đầy biến họa, đã thể hiện rõ cái chất mãnh liệt, nồng nàn rất riêng của Xuân Diệu:

Ta muốn ôm

Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi!

(Vội vàng)

Mỗi dòng thơ là một cung bậc của vẻ đẹp thiên nhiên, là một giai điệu của niềm đắm say vô tận.

Cũng là thiên nhiên và tình yêu thiên nhiên, cuộc sống nhưng Xuân Diệu có cách thể hiện rất mới lạ, độc đáo. Xưa nay từ cảnh mới sinh tình nên các nhà thơ luôn “tả cảnh” trước rồi mới “ngụ tình” sau. Còn Xuân Diệu đã làm điều ngược lại. Nhà thơ đã dùng cảm xúc rạo rực của mình để thổi vào thiên nhiên một sức sống tràn đầy. Chính yếu tố đặc biệt đó đã biến những dòng thơ thành đảo phách, nổi lên giữa những khúc nhạc vốn đã rất đặc sắc:

Ta muốn ôm

Ta muốn riết…

Ta muốn say…

và hơn thế nữa:

Ta muốn thâu…

Thiên nhiên thật là tuyệt vời! Xuân Diệu ngây ngất, khát khao muốn tận hưởng tất cả. Chính xác hơn là tất cả những gì tươi đẹp nhất.

Xuân Diệu muốn hòa nhập vào “cả một cuộc sống mới bắt đầu mơn mởn”. Từ “ôm” thể hiện cái khát khao đến cháy bỏng và nó cũng làm cho chúng ta có cảm giác rằng lúc Xuân Diệu viết nên dòng thơ cũng là lúc Xuân Diệu quyện tâm hồn mình vào “sự sống”. Sự sống đã bắt đầu từ lâu, từ triệu triệu năm trước nhưng với Xuân Diệu sự sống “mới bắt đầu”. Mới bắt đầu bởi vì chỉ hôm nay đây, lúc này đây, Xuân Diệu mới nhìn được hết từng khía cạnh từng chi tiết nhỏ của cuộc sống.

Vì “mới bắt đầu” nên cái gì cũng non xanh, tất cả đều mang một dáng vẻ hồn nhiên, ngây thơ, trữ tình: “Mây đưa và gió lượn”, “cánh bướm với tình yêu”… Cảnh vật không quá động mà cũng không quá tĩnh: “mây đưa”, “bướm lượn”… Những chuyển động nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng. Xuân Diệu sợ cái bình yên tẻ nhạt bởi vì nó khơi dậy nỗi cô đơn ẩn náu trong nhà thơ. Xuân Diệu cũng sợ cái gì quá mạnh sẽ phá vỡ “thiên đường trần thế”. Nỗi ám ảnh đó dường như luôn tồn tại trong suy nghĩ của nhà thơ.

Đúng như người ta nói: Thơ không có tình yêu thì không phải là thơ của Xuân Diệu. “Cánh bướm tình yêu” khẽ khàng xuất hiện, dường như vô tình se duyên cho Xuân Diệu và cuộc sống. Để rồi lòng Xuân Diệu chuyển sang đắm say mãnh liệt: “thâu”, “một cái hôn nhiều”… Thiên nhiên hiện lên từng chi tiết sắc sảo: non nước, cây, cỏ rạng… Hạnh phúc như tràn ngập tuôn ra bắt đầu từ “cái hôn nhiều”. Đó cũng là nghệ thuật thể hiện của Xuân Diệu. Xuân Diệu thật sự “say” “chuếnh choáng mùi thơm” “đã đẩy ánh sáng” “no nê thanh sắc của trời tươi”. Xuân Diệu đã hoàn tất bức tranh thiên đường hạnh phúc bằng ánh sáng rực rỡ mà dịu dàng lan tỏa khắp nơi. Đó cũng là lúc khép lại bức tranh theo cách riêng của Xuân Diệu. Ông kết thúc đúng vào lúc thiên nhiên đẹp nhất vì như vậy sẽ như vĩnh cửu không bao giờ phai nhạt. Xuân Diệu thiếu thốn hạnh phúc nên ông nâng niu từng phút giây hạnh phúc. Ông xúc động thốt lên:.

Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi!

Từ “cắn” làm cho dòng thơ trở nên độc đáo, nó in lên bài thơ dấu ấn của riêng Xuân Diệu – dấu ấn của niềm khát khao hạnh phúc mãnh liệt.

Chỉ với một nghệ thuật duy nhất là nghệ thuật dùng từ, Xuân Diệu đã tạo nên những dòng thơ ngập tràn sức sống, Xuân Diệu khuyên người ta hãy tận hưởng, hãy sống hết mình. Đó không phải là lối sống gấp gáp vội vàng mà là nhịp sống sôi nổi hăng say. Cái gì người ta yêu thì người ta mới có thể ra sức đắp xây. Bằng hồn thơ sôi nổi, cặp mắt non xanh và cái mĩ học lấy con người làm chủ đạo, Xuân Diệu đã tạo nên những dòng thơ rất riêng, thổi vào cuộc sống tình yêu và hạnh phúc.

Xuân Diệu là một trong những cây đại thụ lớn của nền thi ca Việt Nam, ông còn được mệnh danh là “ông hoàng” của những bài thơ tình cháy bỏng, nồng nàn. Ngay trong lời thơ hay đời thực thì Xuân Diệu lúc nào cũng thể hiện được cái khát khao mãnh liệt với tình yêu, với cuộc đời. Không giống như những nhà thơ mới cùng thời, Xuân Diệu đã sớm khẳng định được cái tôi riêng biệt trong chất sống sôi nổi, cuồng say của mình. Vội vàng là một sáng tác rất tiêu biểu, nói lên tiếng của một trái tim đang khát khao, cuồng si với lẽ sống cuộc đời. Bài cũng chứa đựng cả nỗi trăn trở, khắc khoải, lo âu của Xuân Diệu trước sự trôi nhanh vội vã của thời gian.

Xuân Diệu có bút danh là Trảo Nha, ông sinh ra ở quê mẹ Bình Định, nhưng lớn lên ở Quy Nhơn. Ông là thành viên của nhóm Tự lực văn đoàn cũng là cây bút mở đầu cho phong trào Thơ mới ở nước ta lúc bấy giờ. Các tác phẩm nổi bật trong giai đoạn này có: Thơ Thơ (1938), Gửi hương cho gió (1945). Tham gia vào phong trào Cách mạng những năm 1944, Xuân Diệu trở thành một cây bút xuất sắc chuyên viết về đề tài ca gợi cách mạng, giọng thơ ông hùng tráng, giàu chất chính luận, và giàu nét tự sự trữ tình. Vội vàng là bài thơ được trích từ tập Thơ Thơ (1938), được lấy cảm hứng từ một tâm hồn yêu cuộc sống thiết tha và những khám phá mới mẻ về triết lý nhân sinh của cuộc đời.

Phân tích đoạn trích

Đoạn thơ cuối là khát khao sống cháy bỏng, mong muốn được giao cảm với cuộc đời. Nhịp sống vội vàng, dồn dập được Xuân Diệu tái hiện bằng những câu thơ mang xúc cảm dạt dào và đầy cuồng nhiệt:

“Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nên thanh sắc của thời tươi

– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”

Lời thúc giục vội vã “Mau đi thôi!”, cùng đại từ nhân xưng “ta” được điệp lại nhiều lần bộc lộ cái tôi mạnh mẽ của nhà thơ. Hàng loạt những hình ảnh thơ mộng, trữ tình “sự sống mơn mởn”, “mây đưa và gió lượn”, “cánh bướm với tình yêu”,… kết hợp với những động từ mạnh “ôm”, “riết”, “thâu” tạo nên giọng thơ say đắm, tận hưởng hương vị tình yêu nồng cháy. Câu thơ “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi” đầy táo bạo, mới lạ, động từ “cắn” khiến ta liên tưởng mùa xuân thật quyến rũ, gợi cho ta cảm giác muốn chiếm giữ lấy cái đẹp, cái tinh tuý ấy của thiên nhiên. Xuân Diệu nhận ra không thể thay đổi quy luật tạo hoá, những câu thơ cuối bài như lời khuyên của tác giả với độc giả: Mỗi người chỉ có một lần để sống vậy nên hãy sống cuộc đời ý nghĩa, cháy hết mình với đam mê, khát khao của bản thân để không phải nuối tiếc về sau.

Xuân Diệu là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”, hồn thơ ông mang đậm tính nhân văn, giọng thơ linh hoạt, ngôn từ sáng tạo, độc đáo, cách diễn đạt lôi cuốn, hấp dẫn người đọc. Bài thơ Vội vàng chứa đựng cả bầu trời tâm tư, cảm xúc của nhà thơ, thể hiện được nỗi niềm khát khao hoà nhập với cuộc đời của Xuân Diệu. Tác phẩm đã góp phần to lớn đưa tên tuổi ông vụt sáng trên bầu trời thi ca Việt Nam.

Xuân Diệu được mệnh danh là nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới. Thơ của ông mang màu sắc tươi mới, tràn trề sức sống và một khát khao mãnh liệt được tận hưởng cuộc đời với những gì đẹp nhất, tươi tắn nhất. Tình yêu thiên nhiên, yêu cái đẹp và yêu cuộc đời của Xuân Diệu được thể hiện sâu sắc và rõ ràng nhất trong bài thơ “Vội vàng” và đặc biệt là ở 9 câu thơ cuối của tác phẩm.

“Vội vàng” là một bài thơ nổi tiếng, gắn liền với tên tuổi của ông hoàng thơ tình Xuân Diệu. Ngôn ngữ thơ giản dị, tươi mới với những hình ảnh gần gũi và thân quen trong cuộc sống của con người. Bài thơ không chỉ vẽ nên một bức tranh mùa xuân xinh đẹp, căng tràn sức sống mà còn thể hiện một quan niệm nhân sinh mới mẻ về cách sống, cách cảm nhận cuộc đời. Chính vì tình yêu mãnh liệt với thiên nhiên và sự nhận biết rằng thời gian trôi qua không bao giờ trở lại nên nhà thơ đã có một thái độ sống nhanh hơn, vội vàng hơn để không bỏ lỡ bất kì một khoảnh khắc tươi đẹp nào. Và khổ thơ thứ ba của bài thơ là những vần thơ sinh động nhất thể hiện khát khao được sống, được hòa mình vào thiên nhiên.

Với Xuân Diệu, đẹp đẽ và đáng sống nhất chính là tuổi trẻ cùng tình yêu và đam mê rực cháy. Tuổi trẻ là quãng thời gian con người tràn trề sức sống nhất. Ở đó, ta có những cảm xúc yêu đương rực lửa, những ước mơ và hoài bão cao xa. Ai cũng muốn sống, muốn cống hiến hết mình khi còn trẻ nhưng quy luật của thiên nhiên, của dòng thời gian lại một đi không trở lại. Tuổi trẻ đẹp là vậy nhưng nó cũng chỉ có giới hạn nhất định.

Bao cảm xúc dồn nén, bao khát khao cháy bỏng cùng với tình yêu nồng nhiệt đã đẩy mạnh những ham muốn tột cùng của người thi sĩ.

Ta muốn ôm

Cả sự sống đang bắt đầu mơn mởn

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi

Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi

Cụm từ “ta muốn” được Xuân Diệu nhắc đến nhiều lần như làm cho nhịp thơ nhanh hơn, dồn dập hơn. Nó thể hiện một cách mãnh liệt nhất khao khát của nhà thơ muốn được ôm trọn vẻ đẹp của thiên nhiên, của đất trời. Nhà thơ không còn xưng “tôi” để nói lên ước muốn của chính mình mà dùng “ta” nhằm chỉ đó là khát khao cháy bỏng của tất cả mọi người, những ai đang trào dâng khát khao sống mãnh liệt của tuổi trẻ. Nhà thơ muốn ôm, muốn riết tất cả những gì đẹp đẽ nhất của đất trời. Đến đây sự vội vàng sống như được đẩy cao hơn, gấp gáp hơn.

Phân tích đoạn trích

Xuân Diệu muốn ôm trọn tất cả, muốn tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp vô tận của thiên nhiên một cách no nê, đã đầy. Niềm khát khao ấy như mạnh mẽ hơn, cháy bỏng hơn trước những cảnh vật quyến rũ nhất của đất trời. Đó là những áng mây nhẹ nhàng đang bồng bềnh trôi trên bầu trời, là làn gió thanh mát đem theo hương thơm ngạt ngào của thiên nhiên, là nhưng cánh bướm chập chờn cùng tình yêu rực lửa… Tất cả những vẻ đẹp ấy như thôi thúc nhà thơ phải sống gấp gáp hơn nữa. Động từ “cắn” ở câu thơ cuối như là điểm nhấn ấn tượng nhất của bài thơ. Nhà thơ không chỉ dùng xúc giác, thị giác hay khứu giác để tận hưởng đất trời nữa mà ông muốn dùng hành động thô bạo hơn, mạnh mẽ hơn.

Xuân Diệu muốn cắn, muốn chiếm hữu một cách tối đa nhất vẻ đẹp của mùa xuân. Nhà thơ muốn nhai, muốn ngấu nghiếm và nuốt trọn hương sắc của đất trời vào trong mình, không muốn nó bay đi và biến mất. Cắn như một hành động thể hiện tình yêu và khát khao chiếm hữu của chủ thể để từ đó ta hiểu được tình yêu của Xuân Diệu đối với thiên nhiên, với mùa xuân và tuổi trẻ lớn lao biết nhường nào.

Như vậy, chỉ với 9 câu thơ ngắn ngủi trong khổ cuối bài thơ “Vội vàng” đã nêu ra một quan niệm nhân sinh mới mẻ. Đó là thái độ sống tích cực, khát khao được tận hưởng vẻ đẹp tuyệt vời của cuộc sống. Chúng ta hãy sống gắn bó với thiên nhiên, hòa cùng thiên nhiên và sống bằng chính tình yêu và tuổi trẻ của bản thân mình.

Ngày Xuân Diệu mới xuất hiện trên thi đàn Việt Nam, nhà phê bình văn học Hoài Thanh đã có lời đánh giá rất xác đáng: “Xuân Diệu say đắm tình yêu, say đắm cảnh trời, sống vội vàng, sống cuống quýt, muốn tận hưởng cuộc đời ngắn ngủi của mình“. Có lẽ cái nét đặc sắc của hồn thơ Xuân Diệu đã được biểu hiện đầy đủ nhất trong bài thơ Vội vàng mà đoạn thơ bình giảng là một đoạn thơ hay nhất của bài thơ:

Ta muốn ôm!

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đủ đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi

Hỡi xuân hồng! Ta muốn cắn vào ngươi.

Bài Vội vàng tiêu biểu cho tập thơ nói riêng, cho hồn thơ Xuân Diệu nói chung. Đó là một bài thơ thể hiện nhân sinh quan mang ý nghĩa nhân bản sâu sắc: Thiên đường là ở ngay trên mặt đất của chúng ta với biết bao điều hấp dẫn và quyến rũ, vì vậy hãy yêu mến, hãy gắn bó sống hết mình với cuộc sống thực lại tươi vui này. Đoạn thơ bình giảng nằm ở cuối bài thơ, bộc lộ niềm ham sống, khát Sống, tận hưởng tận hiến đến vô biên tuyệt đỉnh của thi nhân. Ở phần trên bài thơ, thi sĩ luận giải cho người đọc thấy tạo hóa có sinh ra con người để mãi mãi tận hưởng mọi thứ ở trên trần gian này đâu. Đời người ngắn ngủi, tuổi xuân có hạn, thời gian trôi đi vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Cho nên nhà thơ giục giã chúng ta phải “nhanh lên”, “vội vàng” lên để tận hưởng bữa tiệc của trần gian khi mà “chưa ngả chiều hôm”, khi mà mùa xuân “đang non”, con người còn tuổi trẻ:

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn

Đột ngột một câu thơ ngắn chỉ có ba chữ xen vào như ngắt quãng cả đoạn thơ, gợi cho người đọc có liên tưởng, cảm nhận vòng tay cuốn riết, níu giữ, ôm trùm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn, non tơ.

Theo bước chân vội vàng và vòng tay cuồng nhiệt của lòng khát khao sống đến tuyệt đỉnh của nhà thơ, ta bước vào một thế giới tràn ngập cảm xúc mãnh liệt và những hình ảnh sống động, hấp dẫn, đẹp đẽ của sự sống trong thiên nhiên và cuộc đời.

Một đoạn thơ ngắn mà có đến năm từ “ta muốn” lặp đi lặp lại như một nhịp điệu hối hả, như nhịp đập của một trái tim rộn ràng. Nó nói lên được cái ham muốn khát thèm đến cuồng nhiệt của nhà thơ, nhất là mỗi lần điệp lại đi liền với một động từ chỉ trạng thái yêu đương mỗi lúc một mạnh mẽ, mỗi lúc một mãnh liệt, nồng nàn: “ôm sự sống”, “riết mây đưa”, “say cánh bướm”, “thâu”, “căn”… Ta có cảm tưởng thơ Xuân Diệu chỉ là sự tuôn chảy cảm xúc từ trái tim lai láng, thi hứng không một chút gượng gạo, không một nét làm duyên, không một từ ép vân. Tình yêu cuộc sống và khát khao tận hưởng thanh sắc, hương vị cuộc đời của thi nhân cứ tăng dần theo từng từ “muốn”, “ôm” đã nằm gọn trong vòng tay, đến “riết” còn ghì chặt hơn, “say” là sự ngây ngất đến bất tỉnh vẫn chưa hóa lòng, còn muốn “thâu” nghĩa là muốn thu tất cả, tất cả hòa nhập làm một để cuối cùng là một tiếng kêu của sự cuồng nhiệt chưa bao giờ có trong thơ ca Việt Nam:” Hỡi xuân hồng! Ta muốn cắn vào ngươi”.

Dưới ngòi bút của Xuân Diệu và trong ánh mắt xanh non, biếc rờn của thi sĩ, mùa xuân hiện lên rõ rệt và sống động như có hình dáng, có hồn, có sắc. Mùa xuân như môi như má của một trái chín ngọt thơm trong vườn. Đứng trước cái hấp dẫn của mùa xuân cuộc sống, thi sĩ dường như không nén nổi lòng yêu đã đi đến một cử chỉ cũng thật đáng yêu. “Ta muốn cắn vào ngươi”, chỉ có “cắn vào mùa xuân” mới tận hưởng hết được trọn vẹn đầy đủ hương vị của đất trời.

Nếu ai có định nghĩa nhà thơ là con người của tình cảm thì Xuân Diệu xứng đáng nhất với danh hiệu ấy. Tình cảm trong thơ Xuân Diệu là tình cảm của một con người ham sống, khát khao sống “mà còn gì làm cho sự sống đầy đủ hơn xuân và tình”, “Xuân Diệu say đắm với tình yêu và hăng hái với mùa xuân, thả mình bơi trong ánh nắng, rung động với bướm, chim, chất đầy trong bầu mây trời thanh sắc. Ông hăm hở đi tìm những nơi sự sống dồi dào tụ lại. Khi ông khát khao vô biên tuyệt đích, chẳng phải ông muốn lên tới đỉnh cao nhất của sự sống đó sao. Ham yêu, biết yêu, Xuân Diệu muốn tận hưởng tình yêu, vì ông thấy chỉ tình yêu mới gom được bao nhiêu ý nghĩa” (Thế Lữ).

Vội vàng là một trong những bài thơ hay nhất và tiêu biểu nhất của Xuân Diệu cũng như dòng thơ lãng mạn Việt Nam và đoạn thơ bình giảng là đoạn thơ tiêu biểu thể hiện rõ ràng từng chủ đề của tác phẩm cũng như con người Xuân Diệu: “Khi vui cũng như khi buồn, người đều nồng nàn, tha thiết”.

—/—

Trên đây là các bài văn mẫu Phân tích đoạn trích “Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi” do Top lời giải sưu tầm và tổng hợp được, mong rằng với nội dung tham khảo này thì các em sẽ có thể hoàn thiện bài văn của mình tốt nhất!

Bình luận về câu thơ cuối bài Vội vàng của Xuân Diệu: Anh muốn ôm… Hỡi Xuân Hồng, anh muốn cắn em!

Trên nền văn chương của đất nước hiện lên một chàng thanh niên dịu dàng và nồng nàn với mái tóc như mây vướng trên vầng trán thơ ngây, đôi mắt như bao người và cái miệng há rộng như một trái tim sẵn sàng làm tình. Anh dạo bước trên con đường thơ mộng, gom muôn sắc hoa. Đó không ai khác chính là Xuân Diệu. Xuân Diệu là kết tinh của cái mới trong thơ ca Việt Nam. Mỗi tác phẩm thơ của ông như một nguồn nước giếng trong vắt không thể cạn những con cá sâu ngọt. Và “Vội vàng” của nhà thơ Xuân Diệu in trong tập “Thơ” (1933-1938) là một bài thơ như vậy. Đây cũng là bài thơ độc đáo nhất, mới nhất – đóa hoa đầu mùa ngát hương tôn vinh tài năng thơ ca của một thế kỷ.

Lời thơ vội vàng đưa người đọc hòa vào nhịp sống, khát vọng sống của tuổi trẻ rất đẹp và đáng yêu. Đời người chỉ có một lần tuổi trẻ, phải biết trân trọng và sống trọn vẹn với tuổi, với xuân và với tình yêu. Khổ thơ sau thể hiện nổi bật nhất nguồn cảm xúc ấy:

“Toi muon om
Toàn bộ cuộc sống mới bắt đầu nở hoa
Tôi muốn kéo mây và gió
Tôi muốn làm say con bướm với tình yêu
Anh muốn góp nhặt trong từng nụ hôn thật nhiều
Và nước, và cây, và cỏ
Hãy để tôi choáng váng với hương thơm buổi sáng
Tràn đầy vẻ đẹp của thời gian tươi mới
Này xuân hồng, ta muốn cắn ngươi.

Với đôi mắt xanh dịu dàng và trái tim nhân hậu, nhà thơ Xuân Diệu luôn rung lên những nhịp đập mãnh liệt trước mọi biến thiên vi tế nhất của cuộc đời, để rồi từ đó thi sĩ say đắm trong tình yêu. Yêu và nồng nhiệt với mùa xuân, thả mình trong nắng, rung rinh với bướm chim, cho lòng mình đầy trời xanh. Dường như cả đời Xuân Diệu thiết tha tìm về những nơi cuộc sống dư dật quần tụ. Khi bạn khao khát vô biên, tối thượng, bạn có muốn mình đạt đến đỉnh cao nhất của cuộc sống đó không?

Xuân Diệu là con người sinh ra để sống, ông rất sợ chết, sợ sự im lặng và bóng tối – hai hình ảnh hư vô. Mục đích của cuộc sống không chỉ là hạnh phúc! Mục đích chính là cuộc sống. Còn điều gì làm cho cuộc sống trọn vẹn và ý nghĩa hơn Mùa xuân và Tình yêu? Mùa xuân làm cho cảnh vật của con người tràn đầy sức sống và lung linh. Và tình yêu có ma lực làm cho tâm hồn con người luôn tươi trẻ, yêu đời. Chẳng thế mà Xuân Diệu từng nói:

“Làm sao tôi có thể sống mà không có tình yêu?
Tôi không nhớ, tôi không yêu ai cả.”

Điều đó chứng tỏ nhà thơ ý thức rất rõ giá trị to lớn của Xuân và Tình. Vì thế, bao giờ Xuân Diệu cũng có một khát khao mãnh liệt được sống hết mình cho tuổi trẻ và hưởng trọn hương vị của cuộc đời:

“Toi muon om
Rễ của cuộc sống vừa mới bắt đầu nở hoa
Tôi muốn kéo mây và gió
Tôi muốn làm say con bướm với tình yêu
Tôi muốn thu thập trong mỗi nụ hôn rất nhiều.”

Nếu như mở đầu bài thơ là cái tôi háo hức “Tôi muốn tắt nắng” thì ở cuối bài thơ là cái “tôi”, là tất cả tuổi trẻ. Phải chăng đây là sự hòa nhập và hài hòa trong đời người, trong dòng chảy của thời gian: sống mãnh liệt, sống hết mình, sống cuồng nhiệt. Với điệp ngữ “tôi muốn” được lặp lại đến ba lần gợi niềm khát khao yêu đời. Những từ láy đầy sắc màu cảm xúc rạo rực như: Muốn ôm, muốn ôm, muốn say, muốn ghi, cho thấy một Xuân Diệu lãng mạn muốn say, muốn được ôm, muốn ghi. có tất cả. Nhưng đây không phải là sự say sưa, ôm ấp tầm thường mà nó là một tinh thần khát vọng rất cao quý, là đỉnh cao của cái đẹp mà con người muốn đạt tới. Ở đây Xuân Diệu muốn ôm lấy thiên nhiên vũ trụ với những “làn gió”, những “đám mây” để thưởng ngoạn. Xuân Diệu muốn tận hưởng tất cả những hương vị ngọt ngào nhất của tình yêu. Đây là cái mới trong thơ Xuân Diệu. Đúng như Vũ Ngọc Phan đã từng khẳng định “Xuân Diệu, người mang cái mới nhất cho thơ Việt Nam”. Cái mới của Xuân Diệu không phải ở cách dùng từ đặt câu mà ở tâm hồn khoáng đạt, tươi trẻ, sôi nổi. Có thể nói, thơ mới Xuân Diệu đã thực sự hoàn thành cuộc cách mạng thơ mà cốt lõi là sự hiện diện trọn vẹn, tự ý thức trọn vẹn. Cái tôi cá nhân của các nhà thơ đã xuất hiện từ thời trung đại, nhưng đến đầu thế kỷ 20 nó mới tụ lại với Tản Đà, Xuân Diệu thì nó mới bộc lộ cái tôi đích thực. Đó là một cái tôi hấp tấp, vội vàng nhưng là một tâm hồn thiết tha với cuộc đời, không muốn để thời gian trôi đi:

Thà huy hoàng một chút rồi vụt tắt
Hơn buồn cô đơn suốt trăm năm.

Chỉ với những vần thơ ít chữ, nhiều ý, súc tích nhưng chứa đựng biết bao tinh hoa của đất trời đã đánh thức trái tim của biết bao thế hệ trẻ đang sống lãng phí tuổi trẻ, không biết tận hưởng cuộc sống vốn dĩ rất đáng quý. . Có. Lời ca vang lên như hồi trống thúc giục thế hệ trẻ hãy nhanh lên vui sống.

Tràn ngập cảm xúc ngây ngất của tình yêu, câu thơ tiếp theo thể hiện một nghệ thuật đặc sắc:

Và nước và cây và cỏ

Chắc hẳn khi đọc đến đây, bạn đọc sẽ dừng lại để nhận xét về nghệ thuật “Đoạn dòng” với ba từ “và” đồng diễn trong một dòng thơ, làm nổi bật cảm xúc say đắm trước cảnh đẹp, tình yêu cao đẹp trong khu vườn. trần trụi. Rồi một lần nữa mùa xuân và sắc màu lại hiện ra: Hương thơm, ánh sáng, màu sắc, xuân hồng. Tất cả đều là khát khao cháy bỏng của nhà thơ:

Hãy để sương thơm tràn ngập ánh sáng
Tràn đầy vẻ đẹp của thời gian tươi mới
Hỡi suối đỏ, tôi muốn cắn bạn.

Nhà thơ thực sự mở lòng đón nhận mọi hạnh phúc viên mãn của tình yêu và cuộc sống bằng tất cả các giác quan trong trạng thái đê mê, ngây ngất. Nhưng bao nhiêu để thỏa mãn khát vọng “đầy đủ”, “đầy đủ” của tác giả. Đây hẳn là một ước muốn vô biên, vô biên. Đặc biệt câu thơ cuối và cũng là câu thơ khép lại toàn bài thơ là điểm nhấn độc đáo nhất:

Bật mí:  [PDF] Download Makkar IELTS all books mới nhất

Hỡi suối đỏ, tôi muốn cắn bạn.

Câu thơ thể hiện sự táo bạo với cách diễn đạt rất “tây”. Động từ “cắn” được sử dụng rất lịch sự. Nhưng đây không phải là sự cắn xé thô thiển theo nghĩa đen mà được hiểu theo nghĩa bóng là mong muốn lưu giữ những niềm vui tươi đẹp của cuộc sống, một tình yêu lớn lao, mãnh liệt ẩn chứa trong đó. Tuổi trẻ nhiệt huyết, tha thiết với sắc xuân đang dần hiện ra nhưng thực ra trong đó có cả tình yêu như thể nhà thơ đang say đắm trong tình yêu của mình. Và điều đó được hình dung theo một phong cách rất Xuân Diệu: hôn, cắn.

Đoạn thơ trên thuộc lĩnh vực tình cảm của tác giả. Qua bài thơ, người đọc như được chứng kiến ​​một dòng sông xúc động. Hơn nữa, ta còn tìm thấy ở những bài thơ tưởng chừng như không có gì mới ấy, độc đáo nhất, mới lạ nhất của nhà thơ một tâm hồn yêu đời, yêu cuộc sống đến say mê. Biết quý trọng thời gian, biết trân trọng tuổi trẻ, biết sống cũng chính là biết yêu thương.

Đoạn thơ chứa đựng một cảm quan nghệ thuật rất đẹp, rất nhân văn, giọng thơ sôi nổi, trào dâng và lôi cuốn, hấp dẫn. Những vần thơ thấm đẫm chất trữ tình lãng mạn là kết quả của một ngòi bút tài hoa, ưu tú của Xuân Diệu. Nhà thơ Xuân Diệu đã đi vào cõi vĩnh hằng nhưng tên tuổi nhà thơ và những vần thơ của ông mãi mãi neo đậu trong trái tim độc tôn của mỗi thế hệ.

Đề tài

Phân tích bài thơ:

toi muon om

Toàn bộ cuộc sống mới bắt đầu nở hoa

Tôi muốn kéo mây và gió

Tôi muốn làm say con bướm với tình yêu

Tôi muốn thu thập trong một nụ hôn rất nhiều

Và nước, và cây, và cỏ

Cho hương thơm ngào ngạt, tràn ngập ánh sáng

Tràn đầy vẻ đẹp của thời tươi mới:

– Hỡi suối đỏ, ta muốn cắn ngươi!

(Vội vàng – Xuân Diệu)

Tôi muốn kéo mây và gió

PHÂN CÔNG

Xuân Diệu là nhà thơ yêu đời, yêu đời tha thiết. Những âu yếm “say sưa” và “non xanh” hòa quyện vào nhau thành bản tình ca du dương. Đó không chỉ là khúc hát giao duyên mà còn là khúc ca giao hòa giữa con người với thiên nhiên, cuộc đời. ‘Sự vội vàng”, nhưng đặc biệt những câu cuối của bài, với văn phong sôi nổi, biến hóa đã thể hiện rõ cái chất nồng nàn, mãnh liệt rất riêng của Xuân Diệu:

toi muon om

Toàn bộ cuộc sống mới bắt đầu nở hoa

Tôi muốn kéo mây và gió

Tôi muốn làm say con bướm với tình yêu

Tôi muốn thu thập trong một nụ hôn rất nhiều

Và nước, và cây, và cỏ

Hãy để tôi làm choáng váng mùi hương, để nó tràn ngập ánh sáng

Tràn đầy vẻ đẹp của thời gian tươi mới

– Hỡi suối đỏ, ta muốn cắn ngươi!

(Sự vội vàng)

Mỗi dòng thơ là một cung bậc của vẻ đẹp thiên nhiên, là một âm điệu say mê bất tận.

Cũng thiên nhiên và tình yêu thiên nhiên, cuộc sống nhưng Xuân Diệu lại có một cách thể hiện rất mới lạ, độc đáo. Xưa nay, từ cảnh mới yêu, bao giờ các nhà thơ cũng “tả cảnh” trước rồi “tả cảnh” sau. Còn Xuân Diệu thì ngược lại. Nhà thơ đã dùng những cảm xúc bốc lửa của mình để thổi sức sống vào thiên nhiên. Chính yếu tố đặc biệt đó đã biến những dòng thơ thành một bản hùng ca, nổi lên giữa nền nhạc vốn đã rất đặc sắc:

toi muon om

Tôi thực sự muốn…

Tôi muốn có được say rượu…

và hơn thế nữa: Tôi muốn thu thập…

Thiên nhiên thật tuyệt vời! Xuân Diệu ngây ngất, háo hức tận hưởng mọi thứ. Chính xác hơn, tất cả những điều tốt nhất.

Tôi muốn làm say con bướm với tình yêu

Xuân Diệu muốn hòa nhập vào “cả một cuộc đời mới chớm nở”. Từ “ôm” thể hiện niềm khao khát cháy bỏng và nó cũng khiến ta có cảm giác khi viết dòng thơ là Xuân Diệu đã hoà cả tâm hồn mình vào “đời”. Sự sống đã bắt đầu từ lâu, hàng triệu năm trước, nhưng với Xuân Diệu thì sự sống mới “bắt đầu”. Mới bắt đầu vì chỉ hôm nay, ở đây và bây giờ, Xuân Diệu mới nhìn thấy mọi khía cạnh, mọi chi tiết nhỏ của cuộc sống.

Vì “mới bắt đầu” nên vạn vật còn xanh tươi, tất cả đều mang dáng vẻ ngây thơ, trong sáng và trữ tình: “Mây và gió xoáy”, “cánh bướm với tình yêu”… Cảnh không quá động nhưng cũng không quá tĩnh: “mây”, “bươm bướm”… Động tác nhẹ nhàng, rất dịu dàng. Xuân Diệu sợ cái yên bình tẻ nhạt vì nó khơi dậy nỗi cô đơn ẩn nấp trong thi nhân. Xuân Diệu cũng sợ cái gì mạnh quá sẽ gãy “Trời Đất”. Nỗi ám ảnh ấy dường như luôn hiện hữu trong tâm trí nhà thơ.

Đúng như họ nói: “Thơ không có tình thì không” phải là thơ của Xuân Diệu. “Con bướm tình” lặng lẽ xuất hiện, tưởng như vô tình quyến rũ Xuân Diệu và cuộc đời. Rồi lòng Xuân Diệu chuyển sang niềm đam mê mãnh liệt: “thu”, “một nụ hôn nhiều”… Thiên nhiên hiện lên qua những chi tiết sắc nét: nước non, cây cối, cỏ cây rạng rỡ… Hạnh phúc ngập tràn. chảy ra bắt đầu từ “rất nhiều nụ hôn”. Đó cũng là sự thể hiện nghệ thuật của Xuân Diệu. Xuân Diệu thực sự “say” “ngẩn ngơ hương thơm” “đầy ánh sáng” “đầy trời trong lành”. Xuân Diệu đã hoàn thành bức tranh thiên đường hạnh phúc với ánh sáng rực rỡ nhưng dịu dàng lan tỏa khắp nơi. Đó cũng là lúc khép lại bức tranh theo cách riêng của Xuân Diệu. Anh đã kết thúc nó vào thời điểm tươi đẹp nhất của tự nhiên bởi nó sẽ như một sự vĩnh hằng không bao giờ phai nhạt. Xuân Diệu thiếu hạnh phúc nên trân trọng từng giây phút hạnh phúc. Anh xúc động thốt lên:

Hỡi suối đỏ, tôi muốn cắn bạn!

Từ “cắn” làm cho đường nét trở nên độc đáo, nó ghi đậm dấu ấn riêng của thơ Xuân Diệu – dấu ấn của khát vọng hạnh phúc mãnh liệt.

Chỉ với một nghệ thuật là nghệ thuật sử dụng ngôn từ, Xuân Diệu đã tạo nên những dòng thơ tràn đầy sức sống, Xuân Diệu khuyên con người hãy tận hưởng, hãy sống hết mình. Đó không phải là nhịp sống gấp gáp mà là nhịp sông sôi nổi, nhiệt huyết. Những gì mọi người yêu thích, họ chỉ có thể làm việc chăm chỉ để xây dựng. Với hồn thơ sôi nổi, con mắt trong xanh và óc thẩm mỹ lấy con người làm trung tâm, Xuân Diệu đã tạo nên những dòng thơ rất riêng của mình, thổi vào cuộc sống một tình yêu và hạnh phúc.

Bài thơ “Vội vàng” đăng trong tuyển tập “Thơ” (1938) đã thể hiện cái nhìn mới mẻ, tiến bộ đó về cuộc sống. Đến đây là kết thúc bài thơ vội bày tỏ niềm khao khát thưởng thức:

toi muon om

Toàn bộ cuộc sống mới bắt đầu nở hoa;

Tôi muốn mây bay và gió thổi,

Tôi muốn làm say đắm những con bướm bằng tình yêu,

Tôi muốn thu thập trong một nụ hôn rất nhiều

Và nước, và cây, và cỏ,

Hãy để tôi làm choáng váng hương thơm, để nó tràn ngập ánh sáng

Thỏa mãn vẻ đẹp của thời tươi trẻ;

– Hỡi suối đỏ, ta muốn cắn ngươi!

Thời gian lạnh lùng và tàn nhẫn, mang theo tất cả vẻ đẹp của cỏ cây, hoa lá, chim muông và tuổi trẻ, để lại bao nuối tiếc. Xuân Diệu như muốn dang tay ôm lấy tất cả:

toi muon om

Toàn bộ cuộc sống mới bắt đầu nở hoa;

Bắt đầu từ câu thơ 8 chữ, đột ngột rút gọn thành câu thơ 3 chữ – câu ngắn nhất trong cả bài thơ, khiến giọng thơ đanh thép, rắn rỏi như một mệnh lệnh đòi thực hiện khát vọng. “Tôi” ở đây là cái “tôi” kiêu hãnh của nhà thơ, đồng thời cũng là cái tôi của mỗi chúng ta. Vì ai chẳng có khát khao như ước muốn của trẻ thơ. Mỗi người đọc hãy cảm nhận khát vọng của mình trong cái “tôi” ấy. Ai lại không muốn ôm lấy những vẻ đẹp tươi mới của cuộc sống đang diễn ra xung quanh mình: từ một đóa hoa tầm xuân hay một chồi non và tất cả những mầm sống đang chớm nở để nó không vụt tắt? Đi, nhưng dù ôm được tất cả cũng không giữ được tất cả. Vì vậy, cần phải “thắt chặt” hơn nữa:

Tôi muốn mây bay và gió thổi,

Nghĩa là “thắt chặt” cho cả những thứ không ôm được. Mây và gió là vẻ đẹp tuyệt vời của tạo hóa nhưng đồng thời cũng là hình ảnh tượng trưng. “Ôm” thì “chặt”, dù ôm chặt đến đâu vẫn là bên ngoài nên vẫn đòi “say” đến tận tâm hồn.

Tôi muốn làm say đắm những con bướm bằng tình yêu,

Dù say đến đâu thì giữa khách thể và chủ thể vẫn tồn tại mối quan hệ. Vì vậy, bạn cần phải “thâu tóm” tất cả những người đẹp khác về bên mình.

Tôi muốn thu thập trong một nụ hôn rất nhiều

Và nước, và cây, và cỏ,

“Luôn hôn” ở đây, muốn nói về độ dài của thời gian. “Nụ hôn” không phải là cứu cánh mà chỉ là phương tiện để thu hút mọi hương vị. Tất cả tinh thần và linh hồn về phía họ cho thỏa mãn.

Điệp ngữ “ta muốn” kết hợp với hành động tăng tiến: “ôm, ôm, say” đã thể hiện khát khao cháy bỏng của nhà thơ. Con người như muốn mở lòng đón nhận mọi cảnh vật và lòng người. khi là sức sống non trẻ, khi là mây bay gió bay, khi là bướm yêu, khi là non nước cỏ cây hoa lá rực rỡ trong ánh sáng. Dù đã no cánh tay, no nê nhưng vẫn không dừng lại: Vì đã thưởng thức thì phải đạt đến cao trào:

Hãy để tôi làm choáng váng hương thơm, để nó tràn ngập ánh sáng

Thỏa mãn vẻ đẹp của thời tươi trẻ;

“Choáng váng”, “no nê”, “đầy ắp” là những từ biểu thị sự thích thú đến mức tối đa. Vì vậy, có vẻ như nó vẫn không có ở đó. Cuối cùng, thậm chí còn đòi hỏi nhiều hơn:

– Hỡi suối đỏ, ta muốn cắn ngươi!

“Xuân hồng” là mùa xuân rực rỡ sắc hoa lá. “Xuân đỏ” ​​cũng có thể là biểu tượng của tuổi trẻ và cũng có thể là hình dáng của mùa Xuân. “Bite on you”, có vẻ thô thiển nhưng nên thơ. Đó chỉ là cách nói về sự hưởng thụ cả tinh thần và vật chất đến mức điên cuồng. Đến với hoa xuân đừng đứng ngoài cuộc, hãy bước vào giữa vườn xuân để hương sắc tràn ngập mọi giác quan. Tuổi trẻ cũng vậy, xin đừng chỉ soi gương mặt thanh xuân của chính mình trong gương mà hãy biến nó thành sức mạnh, thành giá trị vật chất để cuộc sống ý nghĩa hơn.

Đây không chỉ là niềm khao khát tận hưởng mà còn là nỗi buồn, sự bấn loạn trước sự ra đi của tất cả vẻ “xuân hồng”. Vì thế, đã vội thì phải “cắn” giữ lấy, không để rơi và trôi đi. Phải “cắn” giữ lấy thời gian, tuổi trẻ, đừng để nó chóng về bến cũ.

Đặc biệt trong tình yêu đôi lứa, con người ta luôn có khát khao tìm được sự đồng điệu vô bờ bến giữa hai cá thể cả về tinh thần lẫn thể xác. “cắn vào bạn” là yêu cầu được hóa thân vào tình yêu,

Nói chung, đây là một cách nhìn mới về cuộc sống, với những nét tích cực. Trong khi những con người lãng mạn khác xa lánh cuộc sống trần gian, tìm tương lai trong cõi hư vô thì Xuân Diệu không đi đâu mà coi trần gian là thiên đường và sống hết mình trong thế giới ấy. . Hãy biết hướng đời mình về phía ánh sáng, đừng để tuổi xanh trôi qua một cách lãng phí. Đến “tuổi xanh… trở về”. Nhưng nếu chỉ biết hưởng thụ vội vàng mà không biết làm gì cho sự hưởng thụ đó thì đó là tiêu cực.

Về nghệ thuật, nét nổi bật của khổ thơ này là việc sử dụng hàng loạt động từ, tính từ có các nhánh tăng, mạnh tạo nên âm điệu liên tục, sôi nổi như khát vọng còn mãi.

Văn mẫu lớp 11: Phân tích khổ cuối Vội vàng của Xuân Diệu mang đến 16 bài văn mẫu siêu hay kèm theo gợi ý cách viết chi tiết, hay nhất. Thông qua bài văn mẫu này các bạn lớp 11 có thêm nhiều nguồn tư liệu học tập, củng cố kỹ năng viết văn ngày một tiến bộ hơn.

hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi

Phân tích 10 câu cuối bài Vội Vàng chúng ta hiểu rõ được quan điểm sống của tuổi trẻ: sống là phải biết tận hưởng, yêu đời nhưng cũng phải dâng hiến và trân trọng những điều tốt đẹp mà cuộc đời ban tặng. Vậy dưới đây là TOP 16 bài phân tích đoạn 3 Vội vàng hay nhất kèm theo sơ đồ tư duy, mời các bạn cùng theo dõi tại đây. Bên cạnh đó các bạn xem thêm nhiều bài văn hay khác tại chuyên mục Văn 11.

Phân tích khổ cuối Vội vàng của Xuân Diệu

Dàn ý phân tích khổ cuối vội vàng

I. Mở bài

Xuân Diệu yêu đời, ham sống, nhưng trong thân phận của một thi nhân mất nước lúc bây giờ, ông luôn lo sợ vì thấy cuộc đời ngắn ngủi, tuổi trẻ, tuổi xuân qua nhanh, nên ông “sống vội vàng, sống cuống quýt” để tận hưởng cuộc đời của mình. Cách sống ấy của thi nhân đã được nâng lên thành quan niệm, triết lí trong bài thơ Vội vàng như lời tự bạch của ông trước cuộc đời. Và cao trào tình cảm của thi phẩm chính là lúc lòng yêu đời, ham sống của nhà thơ bùng lên dữ dội, hối hả, cuồng nhiệt ở cuối bài:

Ta muốn ôm
…………………
Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi.!

II. Thân bài

1. Vì sao ở cuối bài thơ, lòng yếu đời, ham sống của tác giả lại bùng lên dữ dội, hối hả, cuồng nhiệt như vậy

– Đó chính là cao trào tình cảm tất yếu phải đến trong mạch thơ Vội vàng của tác giả:

  • Mở đầu bài thơ là những biểu hiện của lòng yêu đời, yêu cuộc sống đến si mê, ngây ngất của nhà thơ.
  • Tiếp đến, lại là những băn khoăn, lo lắng của nhà thơ khi ông cảm thấy cuộc đời mình ngắn ngủi, tuổi trẻ, tuổi xuân qua nhanh.
  • Trong nỗi băn khoăn, lo sợ đó, nhà thơ thấy rõ nếu không đến nhanh với cuộc sống để tận hưởng thì sẽ mất nó, vì thế mà ông phải vội vàng đến ngay để ôm ghì lấy nó trong vòng tay của mình.

– Câu thơ bản lề để cho cao trào tình cảm trào ra cuồng nhiệt chính là: “Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm”. Đó là lời tự giục giã của nhà thơ. Chính vì “mùa chưa ngả chiều hôm” nên phải “mau đi

thôi” để đến với cuộc sống đó, để Ta muốn ôm… tất cả những gì có trong cuộc sống đó.

2. Cách sống vội vàng, hối hả, cuồng nhiệt của nhà thơ được biểu hiện như thế nào?

– Nhà thơ muôn ôm ghì, riết chặt cuộc sống trong vòng tay của mình vì sợ mất nó:

Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu…

– Nhà thơ muốn tận hưởng cuộc sống đó ở những cảm giác cuồng nhiệt, mãnh liệt nhất:

  • Từ ôm đến riết, đến say, đến thâu, đến cắn…
  • Từ rất nhiều sự vật, hiện tượng của cuộc sống: mây đưa, gió lượn, cánh bướm, tình yêu, cái hôn, non nước, cây, cỏ, mùi thơm, ánh sáng, thanh sắc, xuân hồng…
  • Và rất nhiều cảm giác: chếnh choáng, đã đầy, no nê…
  • Diện tận hưởng rất rộng mà cường độ tận hưởng lại rất cao, rõ nhất là trong câu thơ cuối ” – Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!” Chưa bao giờ trong văn chương lại có một tiếng nói thơ ca mới mẻ và táo bạo đến thế. Đó chính là sự bùng nổ mãnh liệt của “cái tôi – cảm xúc” trong Thơ mới thời kì 1932 – 1941 mà Xuân Diệu là một gương mặt tiêu biểu. Cả đoạn thơ, đặc biệt câu thơ cuối, đã nói lên rất rõ thần thái của Xuân Diệu.

– Tất cả những điều nói trên đã được thi nhân bộc lộ bằng một tiếng nói thơ đặc sắc, mang tính nghệ thuật cao. Đúng là sự bùng nổ của “cái tôi – cảm xúc” đã kéo theo sự bùng nổ về nghệ thuật thơ, đem đến những cách tân nghệ thuật trong thơ Xuân Diệu ở đoạn thơ này:

  • Cảm xúc dâng trào mạnh mè làm cho âm điệu câu thơ cuồn cuộn, dồn dập, diễn tả được sự vội vàng, hôi hả, cuồng nhiệt đến với cuộc sống của nhà thơ.
  • Dùng nhiều động từ chỉ hành động và chỉ cảm giác mạnh, ngày càng tăng tiến để bộc lộ cái cảm xúc bùng nổ của thi nhân:

Ôm —> riết -> say -> thâu -> cắn.

chếnh choáng -> đã đầy -> no nê.

Cái gì cũng ở cường độ cao, ở trạng thái mê say, ứ tràn.

+ Sử dụng nhiều điệp từ: ta (5 lần), và (3 lần) cho (3 lần) càng khiến câu thơ thêm dồn dập, cảm xúc thơ dâng trào, và con người thơ vội vàng, cuống quýt, cuồng nhiệt của Xuân Diệu được bộc lộ rõ với cái thần thái, sắc diện riêng của thi nhân, không thể lẫn được.

III. Kết bài

Nếu Vội vàng là lời tự bạch của Xuân Diệu trước cuộc đời lúc bấy giờ, khắc họa rõ nét gương mặt riêng của con người thi nhân, thì đoạn cuối bài thơ chính là những nét tiêu biểu, sinh động nhất của hồn thơ đó.

Sơ đồ tư duy khổ cuối Vội vàng

hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi

Phân tích 10 câu cuối bài Vội vàng

Bài làm mẫu 1

Xuân Diệu là cái tên không hề xa lạ trong văn đàn Việt Nam. Ông được mệnh danh là ” nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”. Thơ của ông mang màu sắc tươi mới, tràn trề sức sống và chứa đựng khát khao mãnh liệt được tận hưởng cuộc đời. Tình yêu cái đẹp và yêu cuộc sống của ông được thể hiện vô cùng sâu sắc qua trong bài thơ “Vội vàng”. Đặc biệt là khổ thơ thứ ba của tác phẩm với khát vọng tận hưởng mãnh liệt.

Hồn thơ Xuân Diệu cực kỳ nhạy cảm với những bước đi của thời gian. Bởi thời gian một đi sẽ không trở lại nên trong suy nghĩ của Với Xuân Diệu, khoảng thời gian đẹp đẽ và đáng sống nhất là tuổi trẻ với đam mê và tình yêu say đắm. Tuổi trẻ tràn trề sức sống và rực cháy những hoài bão, sống và cống hiến hết mình. Tuổi trẻ đẹp nhưng ngắn ngủi và trôi mau. Có lẽ vì vậy mà Xuân Diệu luôn sống vội vàng, có phần gấp gáp và luôn yêu say đắm.

Nếu ở những khổ thơ trước, Xuân Diệu giãi bày tâm sự về tình yêu mãnh liệt và nỗi nuối tiếc chia lìa thì đến đây, nhà thơ đưa ra câu trả lời cho châm ngôn sống vội, sống tận hưởng của mình:

“Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm “

Cụm từ “mau đi thôi” vang lên như một lời thúc giục. Tác giả nhận ra vẫn còn kịp để yêu và sống trọn vẹn tuổi xuân, với những gì đẹp đẽ nhất. “mùa chưa ngả chiều hôm” tức là xuân vẫn còn đó, giọng điệu nồng nhiệt, thiết tha theo cảm xúc ấy cũng vui tươi trở lại. Dấu chấm than đặt giữa câu càng nhấn mạnh thêm cảm xúc hối hả đang trào dâng trong lòng người thi sĩ.

Xuân Diệu vẫn ý thức được thời gian đang chảy trôi không ngừng, tuổi trẻ chưa hết nhưng chắc chắn nó sẽ biến mất. Phải khẩn trương và nhanh hơn nếu không muốn bản thân rơi phải hối hận khi thời gian qua đi. Đây là quan niệm sống vô cùng mới mẻ, thể hiện khát khao muốn sống và tận hưởng hết mình của con người. Nhà thơ vội vàng muốn sống, muốn chiến thắng cả dòng chảy của thời gian.

Tất cả những dồn nén và khát khao cùng đánh thức những ham muốn tột cùng của người thi sĩ.

“Ta muốn ôm
Cả sự sống đang bắt đầu mơn mởn
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng “

Cụm từ “ta muốn” được nhắc lại nhiều lần liên tiếp khiến nhịp thơ bỗng nhanh hơn, dồn dập hơn. Nó thể hiện khát khao mãnh liệt của nhà thơ, muốn ôm trọn vào lòng vẻ đẹp của thiên nhiên, ôm cả vũ trụ, cả mùa xuân của đất trời. “Tôi” đến đây đã chuyển hóa thành “ta”. Cái tôi cá nhân đã hòa chung với cái ta chung cộng đồng. Khát khao cháy bỏng kia không phải của riêng ai mà là của tất cả mọi người. Nó thôi thúc, giục giã những ai đang mang trong mình sức sống của tuổi trẻ.

Với một trái tim xanh non biếc rờn, thiên nhiên và sự sống mà Xuân Diệu khát khao là thiên nhiên giữa thời tươi, là sự sống mới bắt đầu mơn mởn. Sự vội vàng đến đây ngày càng trở nên rõ ràng. Hàng loạt động từ mạnh theo trình tự tăng tiến xuất hiện trong các dòng thơ: “ôm”, “riết”, “say”, “thâu”, “cắn”.

Nhà thơ muốn ôm sự sống bắt đầu chớm nở. Xiết chặt vào lòng để níu giữ bước chân chuyển dịch thời gian “mây đưa gió lượn”. Đắm say trong sự ngọt ngào, nồng cháy của tình yêu đất trời “cánh bướm với tình yêu”.

Đặc biệt, nhà thơ muốn dùng cả vị giác để lột tả hết khát khao tột độ của mình. “Thâu trong những xái hôn nhiều” để thưởng thức trọn vẹn hương vị và hơi thở của thiên nhiên, của vạn vật. Tất cả cùng truyền cho người đọc dòng cảm xúc hăm hở cuồng nhiệt của một tâm hồn say tình đắm đuối.

Xuân Diệu muốn tận hưởng mọi thứ:

“Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi “

Điệp từ “cho” liên tiếp kết hợp với tính từ “no nê, chếnh choáng, đã đầy” không chỉ thể hiện cảm xúc cuồng nhiệt, mãnh liệt mà còn khẳng định tâm thế của người luôn sẵn sàng hòa mình vào thiên nhiên, cuộc sống. Sự cộng hưởng của điệp từ “và” tạo hình ảnh rộng lớn, bao quát như khao khát muốn ôm trọn tất cả của nhà thơ.

Lời yêu cháy bỏng đã không thể kìm nén mà vang lên đầy tha thiết:

“- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi !”

Động từ “cắn” ở câu thơ cuối đồng thời khép lại bài thơ chính là điểm nhấn ấn tượng nhất của cả bài. Xúc giác, khứu giác hay vị giác cũng không đủ để tận hưởng. Nhà thơ muốn dùng hành động táo bạo mạnh mẽ hơn để chiếm hữu tối đa vẻ đẹp của mùa xuân, của cuộc đời. Nhà thơ muốn chạm vào nhiều hơn, muốn nuốt trọn hương sắc của đất trời không cho nó biến mất.

Có thể nói, với cách sử dụng ý thơ theo cấp độ tăng tiến. Cách sử dụng từ ngữ mạnh bạo, giàu sức gợi kết hợp với nhịp thơ biến hóa vui tươi, vồ vập, giục giã. Đoạn thơ thứ 3 trong bài thơ “Vội Vàng” đã diễn tả chân thực quan niệm nhân sinh tiến bộ và mới mẻ của Xuân Diệu. Không chỉ bộc lộ cái tôi khát khao mãnh liệt sống, tận hưởng. Nhà thơ còn muốn gửi gắm tới mọi người thông điệp nhân sinh ý nghĩa. Sống phải biết trân trọng thời gian, sống phải biết tận hưởng, yêu hết mình và cũng phải hiến dâng hết mình.

Với những giá trị đó, đoạn thơ nói riêng, bài thơ “Vội vàng” nói chung đã thể hiện thái độ sống vô cùng tích cực. Đồng thời giúp người đọc cảm nhận được tâm hồn Xuân Diệu, một hồn thơ yêu đời, giàu xúc cảm và có nhân sinh quan tiến bộ về cuộc đời.

Bài làm mẫu 2

Xuân Diệu là cái tên không hề xa lạ trong văn đàn Việt Nam. Ông được mệnh danh là ” nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”. Thơ của ông mang màu sắc tươi mới, tràn trề sức sống và chứa đựng khát khao mãnh liệt được tận hưởng cuộc đời. Tình yêu cái đẹp và yêu cuộc sống của ông được thể hiện vô cùng sâu sắc qua trong bài thơ “Vội vàng”. Đặc biệt là khổ thơ thứ ba của tác phẩm với khát vọng tận hưởng mãnh liệt.

Hồn thơ Xuân Diệu cực kỳ nhạy cảm với những bước đi của thời gian. Bởi thời gian một đi sẽ không trở lại nên trong suy nghĩ của Với Xuân Diệu, khoảng thời gian đẹp đẽ và đáng sống nhất là tuổi trẻ với đam mê và tình yêu say đắm. Tuổi trẻ tràn trề sức sống và rực cháy những hoài bão, sống và cống hiến hết mình. Tuổi trẻ đẹp nhưng ngắn ngủi và trôi mau. Có lẽ vì vậy mà Xuân Diệu luôn sống vội vàng, có phần gấp gáp và luôn yêu say đắm.

Nếu ở những khổ thơ trước, Xuân Diệu giãi bày tâm sự về tình yêu mãnh liệt và nỗi nuối tiếc chia lìa thì đến đây, nhà thơ đưa ra câu trả lời cho châm ngôn sống vội, sống tận hưởng của mình:

Bật mí:  Quạ đen xuất hiện rợp trời, báo hiệu điều chẳng lành ở Trung Quốc? mới nhất

“Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm “

Cụm từ “mau đi thôi” vang lên như một lời thúc giục. Tác giả nhận ra vẫn còn kịp để yêu và sống trọn vẹn tuổi xuân, với những gì đẹp đẽ nhất. “mùa chưa ngả chiều hôm” tức là xuân vẫn còn đó, giọng điệu nồng nhiệt, thiết tha theo cảm xúc ấy cũng vui tươi trở lại. Dấu chấm than đặt giữa câu càng nhấn mạnh thêm cảm xúc hối hả đang trào dâng trong lòng người thi sĩ.

Xuân Diệu vẫn ý thức được thời gian đang chảy trôi không ngừng, tuổi trẻ chưa hết nhưng chắc chắn nó sẽ biến mất. Phải khẩn trương và nhanh hơn nếu không muốn bản thân rơi phải hối hận khi thời gian qua đi. Đây là quan niệm sống vô cùng mới mẻ, thể hiện khát khao muốn sống và tận hưởng hết mình của con người. Nhà thơ vội vàng muốn sống, muốn chiến thắng cả dòng chảy của thời gian.

Tất cả những dồn nén và khát khao cùng đánh thức những ham muốn tột cùng của người thi sĩ.

Ta muốn ôm
Cả sự sống đang bắt đầu mơn mởn
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng “

Cụm từ “ta muốn” được nhắc lại nhiều lần liên tiếp khiến nhịp thơ bỗng nhanh hơn, dồn dập hơn. Nó thể hiện khát khao mãnh liệt của nhà thơ, muốn ôm trọn vào lòng vẻ đẹp của thiên nhiên, ôm cả vũ trụ, cả mùa xuân của đất trời. “Tôi” đến đây đã chuyển hóa thành “ta”. Cái tôi cá nhân đã hòa chung với cái ta chung cộng đồng. Khát khao cháy bỏng kia không phải của riêng ai mà là của tất cả mọi người. Nó thôi thúc, giục giã những ai đang mang trong mình sức sống của tuổi trẻ.

Với một trái tim xanh non biếc rờn, thiên nhiên và sự sống mà Xuân Diệu khát khao là thiên nhiên giữa thời tươi, là sự sống mới bắt đầu mơn mởn. Sự vội vàng đến đây ngày càng trở nên rõ ràng. Hàng loạt động từ mạnh theo trình tự tăng tiến xuất hiện trong các dòng thơ: “ôm”, “riết”, “say”, “thâu”, “cắn”.

Nhà thơ muốn ôm sự sống bắt đầu chớm nở. Siết chặt vào lòng để níu giữ bước chân chuyển dịch thời gian “mây đưa gió lượn”. Đắm say trong sự ngọt ngào, nồng cháy của tình yêu đất trời “cánh bướm với tình yêu”.

Đặc biệt, nhà thơ muốn dùng cả vị giác để lột tả hết khát khao tột độ của mình. “Thâu trong những xái hôn nhiều” để thưởng thức trọn vẹn hương vị và hơi thở của thiên nhiên, của vạn vật. Tất cả cùng truyền cho người đọc dòng cảm xúc hăm hở cuồng nhiệt của một tâm hồn say tình đắm đuối.

Xuân Diệu muốn tận hưởng mọi thứ:

“Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi “

Điệp từ “cho” liên tiếp kết hợp với tính từ “no nê, chếnh choáng, đã đầy” không chỉ thể hiện cảm xúc cuồng nhiệt, mãnh liệt mà còn khẳng định tâm thế của người luôn sẵn sàng hòa mình vào thiên nhiên, cuộc sống. Sự cộng hưởng của điệp từ “và” tạo hình ảnh rộng lớn, bao quát như khao khát muốn ôm trọn tất cả của nhà thơ.

Lời yêu cháy bỏng đã không thể kìm nén mà vang lên đầy tha thiết:

“- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi !”

Động từ “cắn” ở câu thơ cuối đồng thời khép lại bài thơ chính là điểm nhấn ấn tượng nhất của cả bài. Xúc giác, khứu giác hay vị giác cũng không đủ để tận hưởng. Nhà thơ muốn dùng hành động táo bạo mạnh mẽ hơn để chiếm hữu tối đa vẻ đẹp của mùa xuân, của cuộc đời. Nhà thơ muốn chạm vào nhiều hơn, muốn nuốt trọn hương sắc của đất trời không cho nó biến mất.

Có thể nói, với cách sử dụng ý thơ theo cấp độ tăng tiến. Cách sử dụng từ ngữ mạnh bạo, giàu sức gợi kết hợp với nhịp thơ biến hóa vui tươi, vồ vập, giục giã. Đoạn thơ thứ 3 trong bài thơ “Vội Vàng” đã diễn tả chân thực quan niệm nhân sinh tiến bộ và mới mẻ của Xuân Diệu. Không chỉ bộc lộ cái tôi khát khao mãnh liệt sống, tận hưởng. Nhà thơ còn muốn gửi gắm tới mọi người thông điệp nhân sinh ý nghĩa. Sống phải biết trân trọng thời gian, sống phải biết tận hưởng, yêu hết mình và cũng phải hiến dâng hết mình.

Với những giá trị đó, đoạn thơ nói riêng, bài thơ “Vội vàng” nói chung đã thể hiện thái độ sống vô cùng tích cực. Đồng thời giúp người đọc cảm nhận được tâm hồn Xuân Diệu, một hồn thơ yêu đời, giàu xúc cảm và có nhân sinh quan tiến bộ về cuộc đời.

Phân tích khổ cuối Vội vàng

Bài làm mẫu 1

Bài thơ Vội Vàng được trích từ tập “Thơ thơ” của tác giả Xuân Diệu. Bài thơ thể hiện được phong cách sống mãnh liệt, hết mình, không bỏ lỡ mất một giây phút nào. Đặc biệt là con người vào những thời điểm còn trẻ, khỏe, tràn đầy sức sống. Xuân Diệu luôn mang một hồn thơ yêu đời, tận dụng hết mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Xuân Diệu được ví là ông hoàng thơ tình, luôn có những dòng thơ lãng mạn. Trong đó, khổ thơ thứ nhất và thứ 2 đã tôn vinh tình yêu nồng cháy, mãnh liệt, hết mình. Khi phân tích 10 câu cuối bài Vội Vàng, chúng ta trả lời được câu hỏi như thế nào là sống vội?

Trong đoạn thơ cuối bài Vội Vàng, 6 câu trên tác giả thúc đẩy mọi người bằng lối thơ rất tự nhiên:

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Cụm từ “mau đi thôi” thể hiện giọng điệu, thái độ thúc giục tất cả chúng ta. Nhà thơ Xuân Diệu muốn nói rằng chúng ta vẫn còn thời gian để sống hết mình, yêu thương. Đặc biệt là bạn đang trong thời gian tuổi thanh xuân, sức trẻ nồng cháy. Tiếp theo là “mùa chưa ngả chiều hôm”, đừng nghĩ đến việc chia xa, hãy trân trọng tình yêu đang có.

Điệp từ “ta muốn” được nhắc đi nhắc lại 4 lần, khuyên chúng ta hãy luôn trân trọng tuổi trẻ. Có những điều chỉ có tuổi trẻ mới có năng lực làm, luôn biết yêu thiên nhiên, cuộc sống. Nhà thơ nhấn mạnh vào các động từ như: Ôm, riết, cắn, thâu, thể hiện sự tấn công mãnh liệt, sự khát khao vô cùng lớn về tình yêu. Các động từ này thể hiện hành động từ cấp độ thấp đến cao. Từ việc ban đầu là ôm ấp, tiếp theo là riết chặt, muốn hòa quyện vào nhau thì hãy cắn.

4 câu thơ cuối, Xuân Diệu gửi gắm ý nghĩa rằng hãy hòa mình cùng thiên nhiên tươi đẹp:

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”

Thông qua việc phân tích 10 câu cuối bài Vội Vàng, chúng ta hiểu kỹ hơn về tình yêu của nhà thơ. Tác giả sử dụng điệp từ “và” kết hợp với “non nước, cây, cỏ rạng” để miêu tả tổng thể cảnh quan thiên nhiên hoang dã. Tiếp theo là điệp từ “cho” một cách no nê, chếnh choáng, đã đầy, để dâng hiến hết thanh xuân cho thiên nhiên. Mùi hương thơm của thiên nhiên cây cỏ làm con người có cảm giác dễ chịu, thoải mái. Ánh sáng bao phủ khắp mọi nơi, soi đường chỉ lối cho chúng ta.

Bao quát của thiên nhiên vô cùng rộng lớn, tuy nhiên tác giả lại muốn ôm trọn trong vòng tay. Đây không phải là sự tham lam, mà là khát khao chiếm hữu trọn vẹn thiên nhiên. Từ 1 cá thể hòa chung với thiên nhiên rộng lớn. Từ những ham muốn riêng của bản thân, tác giả muốn được cống hiến, đóng góp với xã hội, đất trời. Cuối bài thơ tác giả viết “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi” rất mạnh mẽ và táo bạo.

Chúng ta có thể thấy cảm xúc của tác giả rất mãnh liệt, chi tiết đến từng hành động. Chứng tỏ rằng, nhà thơ đang yêu điên cuồng, nồng cháy, hết mình với khả năng. Xuân Diệu đưa cách sống của ông vào thơ, luôn vội vàng như tuổi trẻ. Chúng ta sống, làm việc và biết tận hưởng, luôn lạc quan, yêu đời. Mặt khác, chúng ta cũng cần phải đóng góp, dâng hiến và trân quý những việc làm tốt đẹp mà cuộc sống ban tặng.

Về hình thức nghệ thuật thì cực kỳ điêu luyện, cảm xúc và lý luận xen lẫn nhau. Bài thơ có sự sáng tạo, mới lạ về ngôn từ, phong cách viết với thể thơ tự do. Qua bài thơ, Xuân Diệu muốn nhắn nhủ rằng hãy luôn sống vội vàng, xứng đáng nhất.

Phân tích 10 câu cuối bài Vội Vàng, chúng ta không những được học hỏi lối thơ độc đáo. Qua đó, chúng ta còn thấy được tình yêu cuộc sống, thiên nhiên, con người mãnh liệt nhất. Sự thôi thúc mãnh liệt của tác giả, giúp chúng ta thấy được luôn cần phải sống hết mình.

Bài làm mẫu 2

Xuân Diệu chính là ông hoàng thơ tình yêu với rất nhiều bài thơ về tình yêu, con người, đất nước đặc sắc, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả. Có rất nhiều nhà thơ viết về mùa xuân, nhưng có lẽ không có mùa xuân nào lại gấp gáp, vội vàng như mùa xuân của Xuân Diệu. Với những thi sĩ khác, mùa xuân là sự sống là hưởng thụ chồi non, là sống chậm, bình yên. Còn với Xuân Diệu mùa xuân vừa là sự sống nhưng lại trôi rất nhanh, nên phải vội vàng hưởng thụ, nếu không mùa xuân qua mau. Bài thơ Vội Vàng trích trong tập Thơ Thơ là bài thơ hay, lạ, độc đáo về cách nhìn nhận mùa xuân, con người, sự sống của tác giả. Đặc biệt trong khổ 3 bài thơ Vội Vàng, mùa xuân đến cũng chính là đang đi, do đó hãy tận hưởng, sống trọn vẹn từng giây phút như hôm nay chính là giây cuối cùng của cuộc đời. Khổ 3 cũng chứa đựng nhiều châm ngôn, triết lí của nhà thơ gửi gắm trong đó.

Mở đầu đoạn thơ là lời thúc giục gấp gáp “mau đi thôi” thể hiện sự vội vã.

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Nếu ở khổ thơ thứ nhất tác giả sử dụng ngôi số 1 là Tôi, thì sang khổ thơ thứ 3 tác giả lại sử dụng đại từ nhân xưng “Ta”. Cách sử dụng chuyển ngôi mang một ý nghĩa sâu sắc đó chính là sự đồng điệu giữa các tâm hồn. Ta rộng hơn cái tôi rất nhiều. Ta là tất cả mọi người, hãy nhanh lên thôi, mỗi ngày trôi qua rất nhanh cần phải gấp gáp vội vàng để có thể tận hưởng những phút giây hạnh phúc của cuộc đời.

Lúc này đây, ta – muốn ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn. Mùa xuân là thế, đó là mùa của sự hồi sinh và đâm chồi nảy lộc theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng. Cây cỏ, hoa lá vào mùa xuân đua nhau khoe sắc, tỏa hương, mọi sự trong mắt tác giả đều mơn mởn sự sống, tràn đầy tươi mới. Chính điều này khiến cho tác giả muốn ôm lấy tất cả, dù cho sự sống ấy vô cùng lớn lao nhưng ông vẫn muốn giữ cho riêng mình. Hay nói đúng hơn, ông đang muốn sống tận hưởng trọn vẹn từng giây phút của sự sống, của hạnh phúc của sự mơn mởn.

Sang tiếp 4 câu thơ sau, nhịp điệu thơ càng gấp gáp, dồn dập hơn thể hiện ước muốn mãnh liệt của tác giả:

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Trong đoạn thơ này tác giả sử dụng nhiều động từ mạnh như “riết, say, thâu” thể hiện khao khát mãnh liệt về sự sống, về ước vọng sống trọn vẹn từng giây phút. Qua đây ta cũng cảm nhận được bức tranh thiên nhiên mùa xuân mới tươi đẹp, đầy sức sống làm sao. Đó là mây gió, là cánh bướm, là non nước, cỏ cây. Một bức tranh với đầy đủ cảnh vật mùa xuân và xen lẫn trong đó là tình yêu và những nụ hôn ngọt ngào. Bức tranh mùa xuân của Xuân diệu mới trọn vẹn làm sao, vừa có hơi thở của thiên nhiên mùa xuân, vừa có hơi thở của tình yêu. Mùa xuân và tình yêu là hai điều đẹp tuyệt vời mang lại cho con người ta cảm giác hạnh phúc lâng lâng.

Đặc biệt những câu thơ cuối càng khẳng định được những khát vọng và ước nguyện của ông về mùa xuân:

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Vậy là những câu thơ cuối chính là kết quả của sự khát khao sống vội vàng ở trên. Mục đích cuối cùng là tác giả chỉ muốn tận hưởng cuộc sống chếnh choáng đến nô nê, đến mê say. Trước sự mơn mởn của mùa xuân, ông nhận ra rằng khi sống hết mình mới có thể thấy được cuộc đời này tươi đẹp làm sao. Nếu sống hết với đam mê mới biết rằng ta sống xứng đáng và không uổng phí từng giây phút nào. Nhất là khi ta có tuổi trẻ, ta đang tận hưởng những mùa xuân đẹp nhất của cuộc đời, vậy ta phải tận hưởng, phải sống hết mình để sống và tận hưởng cuộc sống như những giây phút cuối cuộc đời.

Khao khát mãnh liệt ấy khiến tác giả phải thốt lên rằng: “Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi”. Từ Xuân hồng nghe rất thắm và mềm mại, đầy sự sống. Xuân hồng chính là mùa xuân, mùa xuân ở độ chín hồng, mang đậm khát vọng tuổi trẻ, khát khao sống mãnh liệt. Mùa xuân đẹp đến nỗi mà tác giả chỉ muốn cắn vào, hay chính xác hơn là muốn đắm chìm vào sự ngọt ngào ấy. Tác giả chỉ muốn đắm mình vào tận hưởng những giây phút hạnh phúc tuyệt vời của xuân hồng.

Qua phân tích khổ 3 bài thơ vội vàng chúng ta càng hiểu phần nào khát khao của tác giả. Qua đây, chúng ta càng trân quý hơn cuộc sống, trân quý thời gian. Thời gian trôi qua rất nhanh mỗi mùa xuân cũng qua rất nhanh, hãy sống trọn vẹn từng giây phút nhất có thể. Đoạn thơ vô cùng độc đáo với những ý thơ mạnh mẽ đầy khát vọng, thể hiện rõ tâm tình của tác giả muốn gửi gắm đến mọi người.

Bài làm mẫu 3

Xuân Diệu là nhà thơ trữ tình nổi tiếng của Việt Nam. Từ nhỏ, ông đã được nuôi dưỡng tâm hồn qua những điệu hò lý, câu hát ví dặm. Những yếu tố này đã tác động khiến cho hồn thơ và ngôn từ của ông mượt mà hơn. Chưa dừng lại ở đó, ông còn chịu ảnh hưởng của nền văn học cổ điển, hiện đại của Phương Tây. Tất cả những điều này đã khiến cho thơ của Xuân Diệu mang nét riêng đặc trưng không trộn lẫn.

Ông được nhiều độc giả biết đến với rất nhiều tập thơ hay. Trong đó, Vội Vàng chính là tác phẩm nổi bật được in trong tập Thơ Thơ vào năm 1938. Đây là tập thơ đầu thể hiện phong cách và tư tưởng của Xuân Diệu một cách rõ ràng. Chỉ với hai chữ “vội vàng” nhưng đã thể hiện rõ hết những châm ngôn, triết lý mà ông muốn gửi gắm.

Mở đầu đoạn cuối là lời thúc giục “mau đi thôi” để thể hiện sự vội vã. Trong khi mùa chưa ngả chiều hôm thì hãy tranh thủ tận hưởng, làm việc để có thể cảm nhận sự sống trọn vẹn.

Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn

Ở đoạn thơ đầu, tác giả xưng “Tôi” thì đến đoạn cuối ông lại dùng “Ta”. Đây không chỉ là cách sử dụng mang ý nghĩa ẩn dụ mà còn tạo nên sự độc đáo cho đoạn thơ. tác giả muốn dùng từ ta để tìm kiếm sự đồng cảm cùng với mọi người. Qua cách nhìn của Xuân Diệu, sự sống có tính chất đó là sự mơn mởn, tràn đầy tươi mới. Chính cái sự mơn mởn ấy đã khiến tác giả nảy sinh ước mong muốn ôm hết tất cả. Mặc dù biết sự sông ấy rộng lớn, bao la thế nhưng ông vẫn muốn giữ chặt lấy cho riêng mình.

4 câu thơ tiếp theo với nhịp điệu gấp gáp, dồn dập thể hiện mong ước mãnh liệt hơn.

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Người thi sĩ muốn được hòa cùng với sự sống của thiên nhiên. Những hình ảnh như mây đưa, gió lượn, cỏ cây, non nước đã góp phần mang đến bức tranh tuyệt đẹp. Thông qua đó, chúng ta hoàn toàn có thể cảm nhận được bức tranh hùng vĩ mà tạo hóa ban cho. Mức độ giao cảm được thể hiện rõ ràng hơn qua các từ “ôm”, “riết”, “say”. Tất cả ước nguyện còn được thể hiện rõ ràng hơn qua hai từ “tôi muốn”. Điệp từ này lặp lại ở hầu hết các câu thơ như lời thúc giục gấp gáp. Có chăng, Xuân Diệu đang muốn ôm cả sự sống vào mình. Như vậy mới là sống trọn vẹn với cuộc đời.

Những câu thơ đầu của đoạn cuối đã phần nào thể hiện được châm ngôn, ước nguyện của tác giả. Thế nhưng, chúng ta chẳng thể nào hiểu được vì sao ông lại có lối suy nghĩ ấy. Những câu thơ tiếp theo sẽ phần nào lý giải được khao khát của Xuân Diệu.

“Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi”

Thực tế, Xuân Diệu chỉ muốn tận hưởng cuộc sống đến chếnh choáng, đến no nê. Trước sự mơn mởn ấy, ông nhận ra rằng chỉ khi sống hết mình mới biết được cuộc đời đẹp thế nào. Chỉ khi ta hòa mình hết vào những gì tươi đẹp mới không cảm thấy uổng phí tuổi trẻ. Mỗi lần thể hiện khát khao của ông lại mạnh mẽ hơn với mục đích gửi gắm tâm tình đến mọi người.

Khao khát mãnh liệt ấy đã khiến tác giả phải thốt lên rằng “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi”. Từ Xuân Hồng nghe rất đằm thắm và mềm mại. Nó không chỉ khiến cho mùa Xuân trở nên tươi mới mà còn có hồn và sức sống hơn. Mùa xuân đẹp đến nỗi khiến cho chúng ta muốn cắn vào để say đắm trong sự ngọt ngào.

Phân tích khổ cuối bài Vội Vàng, chúng ta đã phần nào hiểu rõ hơn về khát khao của tác giả. Qua đó, mỗi người sẽ cảm nhận và thêm trân quý sự sống. Mỗi phút giây trôi qua đừng nên bỏ phí mà hãy sống vội vàng hơn để tận hưởng hết những điều tươi đẹp. Với ngôn từ độc đáo cùng với các diễn tả đầy mới mẽ, đoạn thơ đã để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc.

Bài làm mẫu 4

Thời gian chẳng bao giờ chiều lòng người, con người thì nhỏ bé nhưng khát khao lại lớn lao, càng yêu đời, yêu người bao nhiêu thì lại càng thảng thốt khi nhận ra quy luật khắc nghiệt của tạo hóa. Là một nhà thơ mới có cái nhìn tinh tế và trái tim dễ say đắm nhưng cũng bộn bề lo sợ – Xuân Diệu hơn ai hết luôn dằn dặt trước sự trôi chảy của thời gian và tuổi xuân. Có lẽ thế mà nhà thơ luôn sống vội vàng, sống gấp gáp và cũng yêu đắm say. Bài thơ Vội Vàng được xem là châm ngôn sống của Xuân Diệu cũng là tác phẩm thể hiện cái tôi mãnh liệt trong cảm xúc và nhiều khám phá mới mẻ ở hình ảnh thơ. Trong đó khổ thơ cuối bài với tiết tấu nhanh và mạnh như một lời kết luận cho châm ngôn sống vội của ông.

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi !”

Ông hoàng thơ tình Xuân Diệu luôn khao khát sống và sống gấp, sống vội. Nếu ở khổ thơ đầu và khổ thứ hai là tình yêu mãnh liệt cùng với sự nuối tiếc chia lìa thì đoạn thơ cuối bài là lời giải đáp cho câu hỏi: sống vội vàng là như thế nào. Cụm từ “mau đi thôi” như một lời thúc giục khi tác giả nhận ra rằng vẫn còn kịp để yêu thương và sống trọn vẹn với tuổi xuân cho đến phút cuối cùng. Phải rồi! “mùa chưa ngả chiều hôm”, xuân vẫn còn đó, người đang yêu tha thiết thì tại sao phải nghĩ nhiều đến chia lìa để hao hụt niềm vui hiện tại. Vì thế mà Xuân Diệu bừng tỉnh và giọng điệu thơ trở lại sự nồng nhiệt thiết tha.

Điệp từ “ta muốn” tạo thành một cấu trúc câu đều đặn, hối hả như thúc giục mọi người hãy yêu quý tuổi trẻ của mình, hãy làm những điều mà chỉ có tuổi trẻ mới làm được và trước hết là say đắm với thiên nhiên, tình yêu của mùa xuân. Thêm vào đó là các động từ chỉ tâm thế: ôm, riết, say, thâu, cắn diễn tả được tình cảm vồ vập và niềm khao khát tận hưởng đến tham lam. Các động từ này có sự tăng tiến rõ rệt trong ước muốn. Ban đầu chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng nhưng đủ cho sự khát khao, phải siết mạnh thì mới cảm nhận được tình yêu. Khi gần nhà thơ say sưa thâu tóm tất cả vào mình và cuối cùng là hành động mạnh nhất là cắn, như muốn chiếm hữu làm của riêng.

Những câu thơ tiếp theo, Xuân Diệu sử dụng điệp từ cho kết hợp với tính từ “no nê, chếnh choáng, đã đầy” để khẳng định tâm thế của một con người lúc nào cũng hòa mình vào thiên nhiên, cuộc sống. Không phải chỉ vừa đủ mà để cuộc đời hóa thân thành tâm hồn, tâm hồn thì chan chứa tình yêu.

Sự cộng hưởng của điệp từ “và” tạo nên sự rộng lớn, bao quát như chính vòng tay tham lam muốn ôm trọn tất cả của nhà thơ. Bài thơ khép lại trong sự hóa thân từ cái tôi cá nhân nhỏ bé thành cái ta chung. Nhà thơ đi từ những khát vọng riêng tư vươn lên thành khát vọng muốn được sông đẹp và cống hiến trọn vẹn với vũ trụ, đất trời. “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào người“, câu thơ mới lạ và táo bạo. Cảm xúc được cụ thể hóa bằng hành động cũng là điều hợp lí trong trái tim của nhà thơ đang yêu điên cuồng.

Khổ thơ cuối của bài khép lại bằng những sáng tạo độc đáo trong cách dùng từ, đặt câu. Nhà thơ bộc lộ quan điểm sống của mình cũng là quan điểm chung của tuổi trẻ: sống là phải biết tận hưởng, yêu đời nhưng cũng phải dâng hiến và trân trọng những điều tốt đẹp mà cuộc đời ban tặng.

Phân tích Vội vàng khổ 3

Bài làm mẫu 1

“Vội vàng” là bài thơ tiêu biểu trích trong tập thơ “Thơ và Thơ” của nghệ sĩ tài năng Xuân Diệu. Bài thơ là tiếng nói tâm hồn yêu đời, yêu cuộc sống, thiết tha với tuổi trẻ của Xuân Diệu. Mười câu thơ cuối bài chính là khúc hát khép lại bài thơ với những quan niệm nhân sinh sâu sắc.

“Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn”

Nếu như ở những vần thơ trên tác giả dùng “tôi” thì ở đây Xuân Diệu lại dùng “Ta”. Theo như Chu Văn Sơn lý giải: “Ở trên, tác giả xưng ”tôi” để đối thoại với đồng loại, ở dưới lại xưng “ta” để đối diện với sự sống”. Dưới con mắt của tác giả, sự sống hiện lên “mơn mởn”. Từ láy “mơn mởn” miêu tả sức sống căng tràn, tươi mới. Chính cái “mơn mởn” của sự sống khiến tác giả như tham lam “muốn ôm” lấy tất cả. Sự sống ấy rộng lớn lắm, bao la lắm nhưng nghệ sĩ ấy vẫn muốn ôm lấy, giữ chặt lấy.

Nhịp thơ như gấp rút, giọng thơ như dồn dập, cảm xúc như dâng trào bật lên thành những ước nguyện cao đẹp:

“Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng”

Những gì thi sĩ muốn là được giao cảm với thiên nhiên, với sự sống: từ mây, gió, cánh bướm đến tình yêu, cỏ cây, non nước. Mức độ giao cảm cũng dần mãnh liệt hơn: từ “ôm”, “riết”, đến “say”, “thâu”, và sau cùng là “cắn”. Từng lần từ “ Ta muốn” vang lên là từng ước nguyện được nói lên. Nhân vật trữ tình như muốn ôm hết vào lòng mình “mây đưa và gió lượn”, muốn đắm say với “cánh bướm tình yêu”, muốn gom hết vào lồng ngực trẻ trung ấy “một cái hôn nhiều”. Muốn thu hết vào hồn nhựa sống dạt dào “Và non nước, và cây, và cỏ rạng”. Điệp từ “ta muốn” cùng nhịp thơ dồn dập như diễn tả hơi thở gấp gáp của thi nhân và nhịp điệu hối hả của trái tim vội vàng. Phải chăng thi sĩ Xuân Diệu của chúng ta đang nồng nhiệt đối rối rít, cuống quýt, như muốn cùng lúc giang tay ôm hết cả vũ trụ, cả cuộc đời, mùa xuân vào lòng mình? Phải chăng sống vội vàng, sống hối hả, sống nhiệt huyết như thế với Xuân Diệu mới được gọi là sống trọn vẹn?

Bật mí:  Bộ số đề 33-73 là con gì? mới nhất

Lí giải cho những ham muốn của mình, thi nhân có viết:

“Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi”

Điệp từ “cho” với nhịp độ tăng tiến diễn tả Xuân Diệu muốn tận hưởng cuộc sống cho đến “no nê”, “chếnh choáng”, “đã đầy”. Trong cảm xúc dạt dào, trước cuộc sống “mơn mởn” ấy, Xuân Diệu nhận ra cuộc đời chỉ đẹp khi sống hết mình, khi đam mê hết mình, khi hòa hết mình vào cái khoảnh khắc tươi đẹp nhất của tuổi đời con người – tuổi trẻ.

Mỗi một lần khao khát “Ta muốn” thì lại đi liền với một động từ chỉ trạng thái yêu đương mỗi lúc một mạnh mẽ, nồng nàn hơn và rồi đến cuối cùng, tác giả phải thốt lên:

“– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi !”

“ Xuân hồng” hai từ thôi mà nghe sao mềm mại thế, nghe đằm thắm thế. Mùa xuân không chỉ còn là tên gọi mà mùa xuân trong thơ Xuân Diệu trở nên có hồn, có sức sống. Mùa xuân ấy đẹp, ngọt ngào như đôi môi người thiếu nữ khiến “ Ta muốn cắn vào ngươi”. Mùa xuân là cái hữu hình, làm sao thi nhân có thể cắn? Đúng thi nhân không thể cắn nhưng thi nhân có thể hòa mình vào mùa xuân, có thể say đắm trong cơn tình dịu ngọt của mùa xuân.

Khổ thơ cuối với ngôn từ đậm chất thơ Mới, thoát khỏi những vi phạm của quy luật chặt chẽ thơ ca trung đại đã diễn tả không chỉ cảm xúc mãnh liệt của Xuân Diệu trước cuộc đời, trước tuổi trẻ mà còn ẩn ý về một cái tôi trữ tình tràn đầy sự thèm khát được sống, được tận hưởng một cách cuồng nhiệt những thanh sắc của cuộc đời.

Bài làm mẫu 2

Xuân Diệu được mệnh danh là ông hoàng thơ tình Việt Nam, là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới” (Hoài Thanh). Ông đem đến cho thơ ca đương thời một sức sống mới, một nguồn cảm xúc mới mẻ, thể hiện quan niệm sống mới, quan niệm thẩm mĩ độc đáo cùng nữ các tân nghệ thuật táo bạo. Được in trong tập “Thơ thơ”, “Vội vàng” là bài thơ tiêu biểu cho nhịp sống vội vàng, cuống quýt của Xuân Diệu. Là người yêu đời, ham sống tha thiết, mãnh liệt nên trong bất cứ hoàn cảnh nào, Xuân Diệu không bao giờ bỏ cuộc, vẫn cứ bám chặt vào cuộc đời. Trong tâm thế sống “Chẳng bao giờ chán nản”, Xuân Diệu đã có giải pháp tích cực khi ước muốn níu giữ mùa xuân không thành. Sau lời hối thúc, giục giã phải sống mau, sống vội, Xuân Diệu say sưa cụ thể hóa lẽ sống vội vàng bằng lẽ sống thiết thực. Với thi sĩ, vội vàng không đơn thuần chỉ là sống gấp sống vội mà còn là sống với cường độ cao nhất: “Sống toàn tâm, toàn trí, toàn hồn”:

Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn;
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi
– Hỡi xuân hồng! Ta muốn cắn vào ngươi”

Mở đầu khúc thơ cuối là câu thơ ba chữ được tách riêng ra đặt chính giữa khổ thơ. Câu thơ làm nổi bật lên hình ảnh một cái tôi ham hố đang dang rộng cánh tay ôm hết, ôm khắp, ôm trọn tất cả sự sống mơn mởn non tơ đang bày ra trước mắt. Điệp ngữ “ta muốn” còn lặp đi lặp lại với mật độ dày đặc ở những câu tiếp theo. Khát khao tận hưởng cuộc sống non tơ đang trào dâng mãnh liệt ngày càng nồng nàn và cháy bỏng hơn trong trái tim yêu đời đến tham lam của Xuân Diệu. Đại từ nhân xưng “tôi” bất ngờ chuyển hóa thành “ta”. Trước sự sống rộng lớn bao la của vũ trụ, thi sĩ cần xưng ta chăng? Hay ở đây thi sĩ đang nói lên khát vọng của bao người, hối thúc, lay tỉnh bao người hãy sống mãnh liệt, hãy sống tận độ trong từng phút giây cho nên phải xưng “ta”?

Say đắm thiên nhiên, cảnh trời, Xuân Diệu muốn tận hưởng thiên nhiên và sự sống. Dĩ nhiên, với một trái tim xanh non biếc rờn, thiên nhiên và sự sống mà Xuân Diệu khát khao phải là thiên nhiên giữa thời tươi, phải là sự sống mới bắt đầu mơn mởn, phải là xuân hồng căng mọng, quyến rũ. Điều ấy có nghĩa là Xuân Diệu tham lam, ham hố tận hưởng tất cả những gì ngon nhất, đẹp nhất của sự sống. Nàng xuân mà Xuân Diệu đắm đuối hết sức thanh tân quyến rũ, rạo rực xuân sắc, đắm đuối xuân tình. Đến với thiên nhiên, đến với mùa xuân như đến với người tình tuyệt vời của mình, thi sĩ tình tự với thiên nhiên, ái ân cùng sự sống. Hàng loạt động từ mạnh theo trình tự tăng tiến lần lượt xuất hiện trong các dòng thơ: “ôm”, “ riết”, “say”, “thâu”, “cắn” là biểu hiện của tình yêu ngày càng say đắm mãnh liệt. Ôm chọn khắp, riết thật chặt, say sưa mê đắm và đỉnh điểm là cắn. Xuân Diệu đã tận hưởng thiên nhiên như tận hưởng ái tính. Hình ảnh “thâu trong một cái hôn nhiều” rất Tây. Đi liền đó là câu thơ thừa thãi liên từ “và”: “và non nước, và cây, và cỏ rạng”. Chính sự lặp lại có vẻ như thừa thãi ấy lại là một sáng tạo rất hiện đại của Xuân Diệu. Sự lặp lại liên tiếp liên từ “và” trong một dòng thơ đã truyền đến người đọc một cảm xúc hăm hở cuồng nhiệt của một gã suy tình trước tình nhân đắm đuối.

Xuân Diệu tận hưởng sự sống mơn mởn như tận hưởng ái tình và phải đạt đến độ no nê, đã đầy, chênh choáng. Nghĩa là phải thỏa thuê, ngây ngất, mê đi, lịm đi:

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi

Xuân Diệu hiện ra đúng là một gã si tình chếnh choáng men say. Hàng loạt điệp từ “cho” liên tiếp lặp lại dồn đầy cảm xúc yêu đương cuồng nhiệt, mãnh liệt đến vô biên, tuyệt đích. Lời yêu cháy bỏng không thể kìm nén trong lòng, thì thầm trong trái tim mà vang lên thành lời đối thoại dõng dạc, trực tiếp: “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”. Đọc câu thơ, ta tưởng nhu thi sĩ đang muốn hét lo lên để cả đất trời, vũ trụ hiểu được niềm yêu cuồng nhiệt của mình. Ôm, riết, say, thâu chưa đủ, no nê, đã đầy, chếnh choáng vẫn chưa thỏa mà phải cắn vào xuân hồng, phải tận hưởng bằng cả tâm hồn, bằng cả trái tim đắp đuối, ham hố mới thỏa niềm khát khao. Ở đây, dường như có để biểu đạt niềm yêu đời cuồng nhiệt vô biên của mình, Xuân Diệu đã dùng đến yếu tố phi lí, phi hiện thực. Cũng chính vì thế mà câu thơ: “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!” trở thành một trong những vần thơ độc đáo, táo bạo nhất trong thơ hiện đại. Cùng với “Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần”, Xuân Diệu đã làm cả một cuộc cách mạng lớn trong thi ca để trở thành nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới.

“Với những nguồn cảm hứng mới, yêu đương và tuổi xuân, dù lúc vui hay lúc buồn, Xuân Diệu cũng ru thanh niên bằng giọng yêu đời, thấm thía”. Và khúc thơ cuối trong “Vội vàng” là một trong những khúc thơ tiêu biểu trong giọng thơ yêu đời nhát. Đọc đoạn thơ, ta như nghe thấy giọng nói, hơi thở, nhịp đập sôi nổi bồng bột trong trái tim thi sĩ. Qua bài thơ “Vội vàng”, ta thấy được phần nào cái nhịp sống vội vàng, niềm say mê cuộc đời mãnh liệt của Xuân Diệu. Đồng thời, ta còn thấy được một thông điệp vô cùng ý nghĩa, sâu sắc của Xuân Diệu: Hãy sống vội vàng, sống hết mình trong những khoảnh khắc tuyệt đẹp nhưng lại mong manh của tuổi thanh xuân bởi thời gian trôi đi sẽ kéo theo mùa xuân và tuổi trẻ, cả những ước mơ, khát vọng.

Bài làm mẫu 3

Đến với Xuân Diệu, nhà thơ có cội nguồn hòa hợp giữa vùng gió Lào cát trắng cùng với sự cần cù của xứ Nghệ.

“Cha đàng ngoài, mẹ đàng trong
Ông đồ nghề lấy cô hàng nước mắm”.

Cả đời Xuân Diệu là cả đời lao động nghệ thuật không lúc nào ngừng bút. Đối với ông sự sống không bao giờ chán nản. Là con người xứ Nghệ cần cù, kiên nhẫn, lao động và sáng tạo nghệ thuật. Xuân Diệu là nhà thơ mới nhất cả về nội dung lẫn nghệ thuật trong nền văn học hiện tại. “Vội vàng” là một trong những tác phẩm thơ xuất xắc của ông. Bài thơ cũng là lời giục giã sống mãnh liệt, sống hết mình. Hãy quý trọng từng giây từng phút của cuộc đời mình, thể hiện khát vọng sống của tác giả. Tiêu biểu là 10 câu cuối của đoạn thơ. Chính là lời giục giã mọi người và cũng chính là lời giục giã cho chính mình. Vì vậy mà tác giả đã nói:

“Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”

Vội vàng” được in trong tập “Thơ thơ”, là một trong những bài thơ tiêu biểu nhất của Xuân Diệu trước cách mạng tháng tám. Ở phần trên của bài thơ, thi sĩ luận giải cho người đọc thấy được tạo hóa có sinh ra con người để mãi mãi hưởng lạc thú ở chốn trần gian này đâu. Đời người ngắn ngủi, tuổi xuân có hạn và thời gian trôi đi vĩnh viễn không trở lại. Vì vậy thi nhân “giục giã” chúng ta phải “nhanh lên”, “vội vàng lên” để tận hưởng bữa tiệc của trần gian khi mà “mùa chưa ngả chiều hôm”, khi mà xuân đang non, xuân chưa già:

“Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm”

Đoạn thơ mở đầu bằng ba chữ “Ta muốn ôm” như phơi bày ra hết sự ham hố và cuồng nhiệt của Xuân Diệu với cuộc sống trần thế: Trước đó nhà thơ xưng “tôi” với ước muốn táo bạo “tắt nắng, buộc gió” nhưng ở đoạn thơ cuối này cái tôi ấy đã hòa thành cái ta chung để tận hưởng hết những hương sắc của cuộc đời. Ngay liền đó là câu thơ thể hiện cái tươi non của “Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn”. “Mơn mởn” là từ láy rất gợi cảm và giàu ý nghĩa diễn tả. Nó gợi cảm sự vật, cây cối đang ở độ non mướt, tươi tốt đầy sức sống “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”, Và đằng sau khao khát “ôm cả sự sống mơn mởn” ấy là những câu thơ mạnh bạo, gấp gáp, giục giã tràn đầy nỗi yêu:

“Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
………
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;”

Một đoạn thơ ngắn mà có tới bốn, năm từ “ta muốn” được lặp đi, lặp lại như nhịp điệu hối hả, như hơi thở gấp gáp của thi nhân. Chứng tỏ Xuân Diệu nồng nhiệt đối rối rít, cuống quýt, như muốn cùng lúc giang tay ôm hết cả vũ trụ, cả cuộc đời, mùa xuân vào lòng mình. Sống như thế với Xuân Diệu mới thực là sống, mới đi đến tận cùng của niềm hạnh phúc được sống. Điệp ngữ “Ta muốn” như ý nghĩa của nó đã nói lên được cái ham muốn khát thèm đến hăm hở, cuồng nhiệt của nhà thơ. Thi nhân như muốn ôm hết vào lòng mình “mây đưa và gió lượn”, muốn đắm say với “cánh bướm tình yêu”, muốn gom hết vào lồng ngực trẻ trung ấy “một cái hôn nhiều”. Muốn thu hết vào hồn nhựa sống dạt dào “Và non nước, và cây, và cỏ rạng”Để rồi, chàng như con ong bay đi hút nhụy đời cho đến say “chếnh choáng” hút cho đã cho đầy ánh sáng, “Cho no nê thanh sắc của thời tươi” mới lảo đảo bay đi.

“Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;”

Điệp từ “cho” với nhịp độ tăng tiến nhấn mạnh các cấp độ khát vọng hưởng thụ đạt đến độ thỏa thuê, sung mãn, trọn vẹn. Xuân Diệu muốn tận hưởng cuộc sống cho đến “no nê”, “chếnh choáng”, “đã đầy”. Trong niềm cảm hứng ở độ cao nhất, Xuân Diệu nhận ra cuộc đời, mùa xuân như một cái gì quý nhất, trọn vẹn như một trái đời đỏ hồng, chín mọng, thơm ngát, ngọt ngào, xuân hồng, để cho nhà thơ tận hưởng trong niềm khao khát cao độ.

Thơ Xuân Diệu có đặc trưng là sự vồ vập, cuồng nhiệt, mạnh bạo. Mỗi một lần khao khát “Ta muốn” thì lại đi liền với một động từ chỉ trạng thái yêu đương mỗi lúc một mạnh mẽ, nồng nàn hơn “ôm – sự sống” – “riết – mây đưa, gió lượn” – “say – cánh bướm, tình yêu” – “thâu – cái hôn nhiều”, để cuối cùng là một tiếng kêu của sự cuồng nhiệt, đắm say thể hiện niềm yêu đời, khát sống chưa từng có trong thơ ca Việt Nam: “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”. Đây chính là đỉnh điểm của sự khao khát cháy bỏng của nhà thơ.

Dưới ngòi bút của Xuân Diệu và trong ánh mắt “xanh non”, “biếc rờn” của thi sĩ, mùa xuân hiện lên rõ rệt và sống động như có hình có dáng, có hồn có sắc “Xuân hồng”. Mùa xuân như môi, như má của một người thiếu nữ trẻ trung, tràn trề nhựa sống và đẹp xinh, trinh nguyên đang rạo rực yêu đương, hay như một quả chín ngọt thơm trong vườn “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. Đứng trước cái hấp dẫn của mùa xuân, cuộc sống, thi sĩ hình như không nén nỗi lòng yêu đã đi đến một cử chỉ cũng thật đáng yêu:

“Ta muốn cắn vào ngươi!”

Có lẽ trong các bài thơ của Xuân Diệu trước Cách mạng thì đây là những vần thơ Xuân Diệu nhất. Vì mỗi câu, mỗi chữ đều mang hơi thở nồng nàn, đắm say, ham sống của “một nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”.

Bài thơ là một quan niệm sống mới mẻ và táo bạo mà trước đây chưa từng có. Đến với “Vội Vàng” Xuân Diệu kêu gọi mọi người hãy biết yêu và tận hưởng những thứ cuộc sống ban tặng. Xuân Diệu đã bộc lộ một cái tôi tràn đầy sự thèm khát được sống, được tận hưởng một cách cuồng nhiệt những thanh sắc của cuộc đời. Thi sĩ như muốn giang rộng cả đôi tay, cả lồng ngực của mình để đón nhận mùa xuân của tình yêu, của tuổi trẻ. Nỗi khát thèm ấy là xuất phát từ một quan niệm nhân sinh tiến bộ, tích cực của Xuân Diệu trước cuộc đời: “Mau với chứ, vội vàng lên với chứ – Em, em ơi, tình non đã già rồi” . Đoạn thơ đã giúp ta hình dung được tâm hồn Xuân Diệu, một cái tôi yêu đời, giàu xúc cảm, một nhân sinh quan tiến bộ về cuộc đời. Với những gì thể hiện ở trên, Xuân Diệu rất xứng đáng với danh hiệu: “Nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”.

Bài làm mẫu 4

Như người ta đã nói, Xuân Diệu chính là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”. Đặc biệt bài thơ Vội vàng, với khổ thơ cuối đã cho ta thấy rõ một tâm thế “rất mới” của Xuân Diệu:

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây và cỏ rạng
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi

Nếu như ở đầu bài thơ, Xuân Diệu đã nhấn mạnh mới ước mơ rất lạ, vượt quyền tạo hóa và gần như không thể có thực:

Tôi muốn tắt nắng đi
………
Cho hương đừng bay đi

Gần như đó là một khát khao, một ước vọng quá sức mơ hồ và phi lí. Chẳng ai có thể vượt quyền tạo hóa được bằng cách đó, một sự thiết tha và mãnh liệt tột cùng của cái tôi thơ mới, cái tôi Xuân Diệu. Hơn ai hết, một người đam mê tình yêu, đam mê khát khao và sống trọn vẹn với đời. Vì vậy ở những khổ thơ cuối, Xuân Diệu không thể thực hiện được những khát khao ước vọng như vậy. Nên Xuân Diệu đã thúc giục chúng ta, mỗi người hãy “vội vàng” nữa lên.

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
……..
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi

Câu đầu tiên là Xuân Diệu đang tự thúc giục chính mình. Muốn được sống được yêu, được cống hiến và không sống hoài sống phí. Điều duy nhất ta làm được là phải tăng tốc nhịp sống lên, sống vội vàng, cuống quýt lên, hãy cố gắng sống trọn vẹn từng cảm xúc, từng khoảnh khắc, nhiệt huyết với cuộc đời này hơn nữa.

Cuộc đời đẹp thế, “mơn mởn” là thế, vậy chẳng có nghĩa gì ta lại để nó trôi qua một cách uổng phí cả. Xuân Diệu thay xưng hô, tôi bằng ta, là đổi cách để giao cảm, nói với đời. Đó là thái độ của một chàng thanh niên như muốn đối thoại với cuộc đời này, đối diện với toàn bộ những sự sống, những khát khao mãnh liệt mà mình còn muốn thực hiện. Thật sự Xuân Diệu đã cho ta thấy rõ một cái tôi rạo rực say sưa, và yêu đời thắm thiết làm sao.

Xuân Diệu qua đó cũng sử dụng những động từ mạnh, cùng với việc mở rộng những giác quan để tận hưởng cuộc đời. Nếu phần đầu là ước ao được sống thì phần sau đây thực sự là một sự lí giải tại sao phải sống vội. Cuộc đời còn đẹp thế, những “cánh bướm” “tình yêu” và “cây, và cỏ rạng” thiên đường trong cuộc sống là đây chứ đâu.

Xuân Diệu là một nhà thơ mới nhất trong những nhà thơ mới, vì thế tâm hồn ông luôn có những khao khát ham sống đến tột cùng, thể hiện một tâm hồn trẻ trung, năng động và nhiệt huyết với đời. Nếu muốn được giao cảm với đời nhiều hơn nữa, không còn cách gì khác ta phải tăng tốc độ và cường độ sống lên nhiều hơn nữa. Một cái tôi không những trẻ trung mà còn rất tích cực. Đó cũng là một trong những châm ngôn sống mà thế hệ trẻ cần học hỏi từ Xuân Diệu.

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt
Còn hơn le lói suốt trăm năm

Xuân Diệu chính là đây, hồn thơ Xuân Diệu vì sao luôn được coi là trẻ trung nhất là đây. Cảm ơn Xuân Diệu đã dạy cho ta một cách sống ý nghĩa và tích cực. Cuộc đời ngắn ngủi, vì thế mỗi chúng ta hãy luôn vận động, nhiệt huyết tối đa với cuộc đời. Cảm ơn những lời thơ của Xuân Diệu, đó sẽ mãi là bài học muôn đời dành cho muôn thế hệ.

Xuân Diệu đã thực sự sống trong sự trẻ trung của mình, đây cũng là khổ thơ cuối cùng của bài thơ, khép lại cả một tràng cảm xúc về vội vàng. Nhờ đoạn thơ này, tác giả đã làm nổi bật lên vì sao và làm thế nào để ta được hưởng trọn vẹn thanh sắc cuộc sống. Bằng việc sử dụng những biện pháp nghệ thuật đắt giá, như điệp từ, điệp cấu trúc, liệt kê, các biện pháp tương giao đầy nghệ thuật. Khiến cho ta như cảm nhận rõ hơn một tư tưởng lớn, một trái tim không khi nào vơi cạn tình yêu với cuộc đời – là Xuân Diệu.

……….

Tải file tài liệu để xem thêm bài văn phân tích khổ cuối Vội vàng

Nhà thơ Xuân Diệu có một tập thơ đặc sắc về mùa xuân, khơi gợi trí tưởng tượng, khám phá cho người đọc qua nhiều thế hệ. Tùy theo tri thức văn hóa, trình độ học vấn và khả năng cảm thụ của mỗi người mà câu ca dao có vẻ đẹp, sức lay động và sức ám chỉ khác nhau.

Hình minh họa.

Tôi cho rằng, cái tên Ngô Xuân Diệu mà cha mẹ của nhà thơ tài hoa bậc nhất này đặt cho ông là một điềm báo trước về khả năng cảm nhận sự kỳ diệu của mùa xuân trong “Vội vàng” của tác giả:

toi muon om

Toàn bộ cuộc sống mới bắt đầu nở hoa

Tôi muốn kéo mây và gió

Tôi muốn làm say con bướm với tình yêu

Tôi muốn thu thập trong một nụ hôn rất nhiều

Và nước, và cây, và cỏ

Hãy để tôi làm choáng váng mùi hương, để nó tràn ngập ánh sáng

Tràn đầy vẻ đẹp của thời gian tươi mới

Này xuân hồng, ta muốn cắn ngươi!

Điều tôi muốn nói ở đây là sắc xuân mà Xuân Diệu cảm nhận được. Có bao nhiêu màu trên thế giới? Xanh, đỏ, tím, vàng, lục, lam, chàm, trắng… Thế mà chẳng hiểu sao ông hoàng thơ tình Việt Nam lại chộp lấy sắc hồng để lập ngay sắc xuân. Theo tôi, màu sắc gắn với vẻ đẹp của mùa đã tồn tại trong sâu thẳm tâm thức văn hóa của mỗi dân tộc. Mấy trăm năm trước, trong Truyện Kiều, Nguyễn Du đã viết một đoạn chuyển mùa thật đẹp với một câu thơ cảm động về sắc màu: “Hỡi bông hồng ơi, sắp sang xuân rồi”. Vậy là sắc hồng đã tô điểm cho vẻ đẹp của mùa xuân, sắc xanh của lá báo hiệu mùa hè tới. Có lẽ vì vậy mà trong vô vàn sắc màu, Xuân Diệu đã thốt lên: “Mùa xuân đỏ”. Quả thật, có lẽ không có sắc màu nào đẹp và gợi nhiều cảm xúc hơn sắc hồng đi cùng thanh xuân của nàng. Trước hết, mùa xuân đồng nghĩa với niềm vui và sự rực rỡ. Giữa đất trời vào xuân, biết bao vạn vật khoe sắc hồng tươi tắn. Ngày xưa pháo đỏ bập bùng báo Tết làm lòng trẻ thơ vỡ òa vui sướng chạy khắp đầu làng cuối ngõ tìm những quả pháo chưa cháy. Sắc hồng trên má những cô gái trang điểm khi mùa xuân về, lòng còn e ấp đón nàng chúa xuân tung bay cùng người yêu trên những con đê làng. Sắc hồng còn lấp lánh qua những phong bao lì xì đỏ rực dành cho các em nhỏ khiến mắt các em sáng lên niềm hạnh phúc vô bờ. Sắc hồng rực rỡ của mùa xuân đến khi nhìn đôi câu đối treo giữa bàn thờ, thắp lên ngọn nến hồng tràn đầy phúc lành qua lời chúc của người. Đẹp nhất, rực rỡ nhất là sắc hoa đào tô điểm đất Bắc, khiến lòng người xao xuyến khi nghĩ đến sắc đào phai trong tác phẩm “Cố nhân” của Vũ Đình Liên: “Năm nay đào lại nở/ Chẳng thấy ông về. Người xưa/người cũ/hồn nay ở đâu?”.

Đúng là Xuân Diệu có quá nhiều điều để nói khi muốn “cắn” vào mùa xuân của đất trời, để vươn tới hương thơm tươi mát của vũ trụ vô tận mà kiếp người hữu hạn khó nắm giữ mãi được. Không chỉ có ngần ấy sắc hồng gắn liền với mùa xuân kể trên. Có rất nhiều hơn nữa. Vạn vật không chỉ đơn thuần tồn tại tự thân, biểu hiện nội tại mà còn tương quan, so sánh, bổ sung cho nhau, từ đó tôn lên vẻ đẹp ngàn hoa rung rinh, mơn trớn trên bề mặt. cung đàn xuân tình tha thiết. Về với biên ải phía Bắc bao la, sắc đào phai năm cánh mỏng tang bao lần muốn tranh sắc má hồng của những thiếu nữ Dao, Mông xinh đẹp. Ồ! Làm tôi nhớ đến một bài thơ của một nhà thơ đời Đường đã viết rất hay về sự so sánh đó, hóa ra cả hai đều đẹp, hoa có vẻ đẹp của hoa, người có vẻ đẹp của con người, bổ sung cho nhau. làm nên vẻ đẹp của đất trời khi mùa xuân về: “Cổng năm qua/ sắc hoa đào nghiêng mặt ai/ năm nay em thấy đâu/ hoa đào năm ngoái đón gió xuân”. Dù thế nào đi nữa, sắc hoa đào và đôi má hồng của người trinh nữ, tất cả đều nhằm mục đích thỏa mãn con người, thỏa mãn tâm hồn thẩm mỹ, biết yêu và trân trọng cái đẹp hơn, sống cao thượng, sẵn sàng dấn thân. . bảo vệ vẻ đẹp cuộc sống. Mừng thay cho nhà thơ tài hoa Xuân Diệu, khi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp nồng nàn trong sắc màu hài hòa của mùa xuân, đã hồn nhiên thốt lên: “Hỡi Xuân Hồng, muốn cắn em quá!” .

Khi tôi ngồi viết những dòng này, từ trong tâm hồn tôi, mùa xuân lại đến. Rực cháy khắp nhân gian, những sớm mai se se lạnh, tình em còn nghe trong gió, trong hương đất, trong mầm cây bừng sức sống, nghe một đóa xuân dịu dàng khuấy động, thai nghén để chuẩn bị. tô điểm cho bức tranh lớn lung linh sắc hồng: Xuân Mậu Tuất 2018.

Hồng Phương

thị xã Buôn Hồ, tỉnh Đắk Lắk

Bài viết được sgkphattriennangluc.vn tham khảo từ nguồn:
https://toploigiai.vn/phan-tich-doan-trich-hoi-xuan-hong-ta-muon-can-vao-nguoi
https://cunghocvui.com/bai-viet/binh-luan-ve-doan-tho-ta-muon-om-hoi-xuan-hong-ta-muon-can-vao-nguoi.html
https://baivanmau.net/phan-tich-doan-tho-ta-muon-om-hoi-xuan-hong-ta-muon-can-vao-nguoi-voi-vang-xuan-dieu/
https://sachgiai.com/Van-hoc/phan-tich-doan-tho-cuoi-cua-bai-tho-voi-vang-tu-doan-ta-muon-om-can-vao-nguoi-2718.html
https://sachgiai.com/Van-hoc/phan-tich-doan-tho-cuoi-cua-bai-tho-voi-vang-tu-doan-ta-muon-om-can-vao-nguoi-2718.html#:~:text=%22Xu%C3%A2n%20h%E1%BB%93ng%22%20l%C3%A0%20m%C3%B9a%20xu%C3%A2n,ch%E1%BA%A5t%20%C4%91%E1%BA%BFn%20m%E1%BB%A9c%20cu%E1%BB%93ng%20nhi%E1%BB%87t.
https://suckhoedoisong.vn/le-hoi-xuan-hong-2023-hien-mau-dau-xuan-nhan-len-hanh-phuc-169230131214911045.htm#:~:text=Kh%C3%A1c%20v%E1%BB%9Bi%20c%C3%A1c%20l%E1%BB%85%20h%E1%BB%99i,mu%E1%BB%91n%20c%E1%BB%A9u%20s%E1%BB%91ng%20ng%C6%B0%E1%BB%9Di%20b%E1%BB%87nh.
https://download.vn/cam-nhan-kho-cuoi-bai-tho-voi-vang-43281#:~:text=C%E1%BB%A5m%20t%E1%BB%AB%20%22ta%20mu%E1%BB%91n%22%20%C4%91%C6%B0%E1%BB%A3c,m%C3%B9a%20xu%C3%A2n%20c%E1%BB%A7a%20%C4%91%E1%BA%A5t%20tr%E1%BB%9Di.
https://vi-vn.facebook.com/thaytun.teacher/photos/c%E1%BA%A3m-nh%E1%BA%ADn-v%E1%BB%81-b%C3%A0i-th%C6%A1/1211757282292089/#:~:text=s%E1%BB%91ng%2C%20th%C3%A8m%20s%E1%BB%91ng.-,Xu%C3%A2n%20Di%E1%BB%87u%20mu%E1%BB%91n%20t%E1%BA%AFt%2C%20bu%E1%BB%99c%20n%E1%BA%AFng%20v%C3%A0%20gi%C3%B3%20c%C5%A9ng%20l%C3%A0,s%E1%BB%91ng%20%E1%BA%A5y%20cho%20ri%C3%AAng%20m%C3%ACnh.
https://baothaibinh.com.vn/tin-tuc/55/61183/hoi-xuan-hong-ta-muon-c-n-vao-nguoi