Hãy tưởng tượng và tiếp tục viết
Phân công
Thế là đêm giao thừa, cô bé bán diêm đã cùng ông “lên trời với ông trời”. Từ đây, bạn sẽ có một cuộc sống viên mãn, hạnh phúc, không vướng bận phiền muộn. Nhưng, có thật là tôi sẽ vui vẻ cả ngày, có thật là tôi sẽ sống hoàn toàn vô tư trên thiên đàng?
Bà dắt tay cô bé bán diêm lên trời. Tôi đã gặp biết bao nhiêu thiên thần bé nhỏ, xinh đẹp, trên lưng mỗi em đều có một đôi cánh trắng muốt, mịn màng. Trên tay họ là những chiếc kèn để thổi để chào đón bạn. Cô gái rất hào hứng. Vừa đi vừa nhảy. Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi mới thực sự là một đứa trẻ như bây giờ. Cổng trời rộng mở, sáng lấp lánh một màu vàng óng. Nó mở ra một vùng đất rộng lớn, tươi đẹp, với biết bao loài hoa. Cô gái đứng yên. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một nơi đầy màu sắc như vậy. Nước mắt cô tuôn rơi, vì quá hạnh phúc, vì xúc động. Tôi bước vào thiên đường. Có rất nhiều người ở đây, họ vui vẻ, thân thiện. Chợt tôi thấy một bóng dáng quen thuộc, rất quen thuộc, gần gũi bên tôi. Tôi hét lớn:
– Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!
Rồi tôi chạy đến ôm mẹ. Hai mẹ con cùng khóc. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời tôi. Có cả bà và mẹ, con sẽ luôn được che chở và bảo vệ. Niềm vui ấy đã theo cô bé bán diêm cả ngày. Cô luôn tâm niệm “mình có một gia đình êm ấm, đầy đủ, yêu thương”. Đầy? Nó có thực sự trọn vẹn? Cô bé chợt nhớ đến bố: “Không biết khi không được gặp mẹ, con có lo lắng, đau khổ không, những ngày còn lại của con sẽ sống ra sao đây”. Những suy nghĩ này quanh quẩn trong đầu cô suốt đêm. Sáng hôm sau, tôi xin mẹ cho tôi về với Chúa và xin bề trên cho tôi gặp cha. Một ánh sáng lấp lánh chiếu xuống những đám mây. Tôi thấy thế giới tôi từng sống.
Cha tôi bước ra khỏi lán với dáng đi khập khiễng của một người say rượu. Bố lầm bầm điều gì đó khi bước đi, nhưng tôi biết bố đang tìm tôi. “Đã một ngày trôi qua mà tôi vẫn nhớ con gái mình”, bà buồn bã nghĩ. Bố dạo phố không thấy con đâu. Chắc bố giận. Nhưng cha tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm. Bố đã đi đến những nơi gần đó. Hỏi mọi người về tôi. Có thể lúc đầu anh ấy tìm tôi chỉ để lấy tiền bán diêm, nhưng giờ anh ấy thực sự lo lắng. Bố chạy thật nhanh, mồ hôi ướt đẫm áo, nhìn quanh. Tôi rất xúc động. Tôi chỉ muốn chạy xuống bảo bố lên trời với tôi. Bố tìm con đến trưa. Rồi anh đi qua một nhà thờ. Mọi người đã nói rất nhiều. Bố hỏi một người đàn ông, và người đàn ông nói rằng họ vừa tổ chức đám tang cho một cô bé bán diêm chết vì lạnh. “Đó là tôi,” tôi nghĩ thầm. Và ở dưới đó, người cha cũng sững sờ. Anh đứng yên, ánh mắt vô hồn. Một giọt nước mắt rơi xuống. Anh kêu lên đau đớn:
– Ôi chúa ơi! Con trai của tôi! Con Của Bố!
Sau đó, như không thể đứng vững, anh ngã xuống con đường đầy tuyết. Chợt cô bé bán diêm hốt hoảng gọi to:
– Bố!
Cô lại khóc, nhưng không phải vì xúc động mà vì đau đớn. Tôi cảm thấy tiếc cho cha tôi. Tôi có phải là người đã làm cha tôi đau khổ không? Tôi có phải là người có lỗi không? Tôi ân hận, ân hận. Trong nước mắt, tôi nói với cô ấy:
– Bà ơi… bà có thể… xin Chúa… cho bố cháu được lên… thiên đường này không.. được không?
Người bà ôm lấy cô bé, lau nước mắt và an ủi:
– Anh im đi… anh im đi…
Cô gái được đưa về phòng nghỉ ngơi. Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại.
Vài ngày sau, tôi thấy bố ngồi trong góc nhà, nhìn vào bức ảnh duy nhất của tôi mà ông còn giữ. Không uống nữa, bố cứ ngồi như thế, mân mê bức tranh. Trong nhà đã tối, nay lại càng tối hơn, thê lương hơn. “Anh ngồi thế này bao nhiêu ngày rồi?” – Tôi lo lắng. Mắt bố sưng húp vì khóc nhiều. Tôi cảm thấy tiếc cho cha tôi. Rồi đột nhiên, bố đứng dậy, hai tay nắm chặt. Bố phải đi xin việc và khó khăn lắm mới vào được cửa hàng bánh kẹo. Tôi phải ăn xin người ta mấy ngày, cũng vì người ta thương tôi quá. Một lúc sau, cô bé bán diêm lại nhìn xuống thế giới của cha mình. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy cha tôi đang làm rất tốt công việc trong cửa hàng. Bỗng có một đứa trẻ nghèo đi ăn xin trên đường. Bố chạy ra ngoài và mang cho đứa bé chiếc bánh thơm ngon mà bố vừa mua. Đứa bé cười hiền, và bố nó cũng vậy. SỐNG Ở đâu đó trên thiên đường, cô bé bán diêm cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Lúc đó, cô bé bán diêm thực sự hạnh phúc. Cô ấy có thể hoàn toàn hạnh phúc khi sống với bà và mẹ, bởi vì cô ấy tin rằng cha cô ấy cũng rất hạnh phúc. Nhưng có một điều mà tôi không biết rằng những dòng chữ mà tôi viết ở mặt sau bức ảnh lại là thứ tiếp thêm sức mạnh để bố tôi tiếp tục sống. Viết gì trên đó, tôi cũng quên, nhưng bố tôi thì luôn ghi nhớ: “Bố yêu bố nhiều lắm, bố tin bố sẽ luôn sống tốt trên cõi đời này”.
nguyễn hà mi
(Trường DL Lương Thế Vinh)
>> Xem thêm Giới thiệu về hoa mai tại đây
Có liên quan
Để hiểu thêm về giá trị của tác phẩm Cô bé bán diêmMời các bạn tham khảo một số bài văn mẫu Viết đoạn kết khác cho Cô bé bán diêm Sau đây. Hi vọng các bạn sẽ có thêm tư liệu và cách thực hiện để hoàn thành bài viết một cách tốt nhất!
Trong khoảnh khắc que diêm cuối cùng vụt tắt, tôi thấy người bà tốt bụng của mình xuất hiện. Tôi gọi sau:
– Bà ơi, đưa cháu đi với!
Cô ấy mỉm cười, sà xuống, nắm lấy bàn tay lạnh cóng của tôi và đưa tôi lên trời. Trong một thoáng tôi thấy lâng lâng, tôi mỉm cười vì được nắm lấy tay nàng. Trái tim tôi ấm áp hơn bao giờ hết.
Tôi nhắm mắt lại, khi mở ra thì thấy mình đang ở một nơi tràn ngập ánh sáng, tôi thấy hào quang tỏa ra khắp nơi. Tôi hỏi cô ấy:
– Đây là đâu?
Cô ấy nhìn tôi dịu dàng.
– Trời con. Ông bà tôi sẽ sống hạnh phúc với nhau ở đâu?
“Thật sự?” cô gái kêu lên sung sướng
Không trả lời, bà dẫn cô gái đến một ngôi nhà khá khang trang. Vừa bước vào, cô nhìn thấy một cây thông lớn có treo lủng lẳng một chiếc chuông và bên dưới là một đống quà. Cô bé lập tức chạy vào, lấy mấy bịch quà rồi quay sang hỏi bà ngoại:
– Của ai?
– Nó là của bạn. Tôi đã lên kế hoạch tặng bạn những món quà này từ lâu. Nhưng trên trái đất, chúng ta không thể làm điều đó …
Cô bé ôm lấy bà nội, nước mắt lưng tròng. Cô dẫn cô vào bếp. Một bàn tiệc thịnh soạn được bày ra trước mặt. Giờ đây mẹ không cần phải nhìn qua tấm kính nữa mà hoàn toàn có thể thưởng thức món gà tây thơm ngon. Cô ấy ăn ngon lành vì cô ấy rất đói trong cái lạnh. Người bà vừa nhìn đứa cháu ăn, vừa thỉnh thoảng thốt lên: “Cháu bà đáng yêu quá!”.
Sau khi ăn xong, cô bé còn được bà nội tặng cho một chiếc quần mới rất đẹp. Khi khoác lên người, từ một cô gái mặt đen nhẻm, quần áo xộc xệch biến thành một nàng công chúa trắng trẻo và xinh đẹp. Chị kéo tôi ngồi xuống cạnh, xoa đầu tôi và hỏi nhỏ:
– Em có muốn ở lại đây với anh không? Con có muốn về với cha không?
Nụ cười trên môi cô gái tắt lịm. Cô cúi đầu, trong lòng nặng trĩu suy nghĩ.
– Anh, anh… Dù bố em hay rượu chè, hay đánh đập em nhưng bố vẫn là bố của em. Bố không có ai ngoài tôi. Nhưng bạn có hạnh phúc khi sống ở đây không?
Cô nhìn cô thông cảm.
– Ừ, và bây giờ có thêm cháu, tôi càng vui hơn. Ở đây bạn sẽ không bao giờ thấy mùa đông hay tuyết, nhưng nó sẽ luôn được sưởi ấm bởi tình yêu thương.
– Thật sự? Sau đó, tôi sẽ ở lại đây với bạn. Nhưng em có thể gặp anh lần cuối được không? Thấy bạn trong giấc mơ của tôi.
Cô gật đầu đồng ý. Cô dắt đứa con gái nhỏ đi vào giấc mơ của người cha đang say sưa. Cô gái nói với cha:
– Bố không thể ở bên con được nữa nhưng con sẽ luôn dõi theo và cầu nguyện cho bố. Nhớ giữ gìn sức khỏe và đừng uống nhiều rượu nhé! Con trai, bà và mẹ yêu bố!
Rồi cô gái biến mất. Hai bà cháu chung sống hạnh phúc. Trên thiên đường, cô ấy có thể đến trường, vui chơi và có bạn bè cùng trang lứa. Cuộc sống của cô tràn ngập tiếng cười.
Về phần người cha, sau khi tỉnh dậy, ông thấy giấc mơ của mình thật kỳ lạ. Nhưng khi nhận được tin đứa con gái bé bỏng của mình qua đời trong đêm giao thừa lạnh giá, người cha mới hiểu ra mọi chuyện. Anh hối hận về những gì mình đã làm với các con. Và anh khóc, khóc cho một linh hồn bé nhỏ, khóc cho chính mình.
Sau này, anh trở về con đường lương thiện, chăm chỉ làm việc, gây dựng sự nghiệp và giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn như một cách để chuộc lỗi với con gái mình.
Nhắc đến nhà văn Andersen, người ta nghĩ ngay đến nhà văn Đan Mạch, người đã dành cả cuộc đời cầm bút để viết nên những câu chuyện cổ tích cho trẻ em trên toàn thế giới. Tác phẩm của ông giàu tính nhân văn, được đông đảo độc giả đón nhận. Truyện “Cô bé bán diêm” là một trong những tác phẩm như vậy.
Câu chuyện kết thúc với cái chết của một cô gái bán diêm sau khi đánh họ vào một đêm Giáng sinh lạnh giá. Cái chết ấy hoàn toàn phù hợp với logic của truyện nhưng cũng để lại cho ta nhiều suy nghĩ. Nếu tôi có thể tiếp tục câu chuyện, tôi sẽ không để cô ấy chết.
Sau khi thắp hết que diêm, cô bé thẫn thờ nhìn lên bầu trời cao rộng. Đêm đông lạnh quá! Dòng người vẫn tấp nập, vội vã bước đi. Đột nhiên, một người phụ nữ dừng lại trước mặt cô. Người phụ nữ đó, khuôn mặt toát lên sự từng trải và ánh mắt dịu dàng, cất giọng ấm áp:
– Đứa bé! Mọi người vội vã về nhà vào đêm Giáng sinh, tại sao bạn lại ngồi đây?
Sự xuất hiện của người phụ nữ như ngọn lửa ấm áp xua tan cái lạnh của đêm giông bão. Cô gái vội đáp:
– Nhưng tôi không còn nơi nào để về…
Đôi mắt trong veo rưng rưng…
Người phụ nữ cảm thấy như có gì đó bóp nghẹt trái tim mình. Cô chợt hiểu ra điều gì đó. Cô vội nói:
– Mau đi theo ta!
Đôi tay của người phụ nữ kia nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé bán diêm. Hai người bước đi thật nhanh. Tuyết ngày càng dày hơn.
Cuối cùng, họ dừng lại ở một ngôi nhà. Người phụ nữ vội nói:
– Từ ngày mai, đây sẽ là ngôi nhà mới của gia đình tôi. Tại đây, các em sẽ được sống cùng bố mẹ, mọi người sẽ yêu thương, đùm bọc, che chở cho các em.
Người phụ nữ dẫn cô bé vào nhà. Trong ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp tình yêu thương ấy có cây thông Noel, bàn ăn thịnh soạn với những món đồ cô hằng mơ ước và những người tốt bụng luôn sẵn sàng dang rộng vòng tay chào đón. bạn yêu bạn.
Hóa ra, khi bà mất, cô tưởng chừng hạnh phúc đã vĩnh viễn rời xa mình nhưng tình yêu mới lại đến với cô. Cuộc sống luôn có những điều kỳ diệu diệu kỳ và càng kỳ diệu hơn khi chính bàn tay con người, trái tim yêu thương của con người làm nên.
Sở dĩ tôi chọn một kết thúc mới như vậy vì nó sẽ tạo ra một cái kết có hậu cho câu chuyện. Cô bé bán diêm sẽ sống một cuộc đời mới hạnh phúc và tươi đẹp hơn. Tôi nghĩ một kết thúc có hậu và viên mãn là điều mà tất cả chúng ta đều mong muốn.
Phép màu là điều có thật trong cuộc sống. Nó không khiến con người xa rời cuộc sống để mơ tưởng về một tương lai, nhưng chắc chắn nó sẽ làm thay đổi hiện thực cuộc sống. Nhà văn Pháp Vich-to Huygo trong tác phẩm của mình đã từng nói một cách đại khái: Trên đời này chỉ có một thứ duy nhất, đó là tình yêu! Khi gia đình cô bé bán diêm chưa cho cô một hạnh phúc trọn vẹn thì ở đâu đó, hạnh phúc mới sẽ lại đến với cô.
Con người đến với cuộc đời trên muôn ngàn con đường giàu sang khác nhau và hạnh phúc là điều mà tất cả chúng ta đều mong muốn có được. Đến với thế giới nghệ thuật, mỗi nhà văn cứ theo logic câu chuyện mà tạo ra những cái kết phù hợp. Bạn đọc hãy trở thành những người đồng sáng tạo, hãy viết tiếp, hãy tưởng tượng lại những cái kết mới để kéo dài tuổi thọ của tác phẩm văn học, để văn chương mãi là bạn đồng hành của chúng ta, để nhà văn mãi là người hát rong trên mọi nẻo đường của nhân loại. Xưa tôi mê truyện cổ tích An-Đéc, nay lại càng mê những truyện đậm chất nhân văn ấy….
—/—
Với những bài văn mẫu Viết đoạn kết khác cho Cô bé bán diêm LÀM giải pháp hàng đầu Được sưu tầm và biên soạn tại đây, hi vọng các bạn sẽ có những góc nhìn mới và cái nhìn tổng quát hơn về tác phẩm. Chúc may mắn trong kỳ thi!
(Đêm giao thừa, trời lạnh. Cô bé nghèo bán diêm, mồ côi mẹ, đầu trần, chân đất, đói rét, dò dẫm trong bóng tối. Suốt ngày không bán được que diêm nào…)
Cửa sổ nhà nào cũng sáng đèn, đường phố nồng nặc mùi ngỗng quay. Đó không phải là đêm giao thừa! Tôi nhớ lại ngày xưa, khi người bà hiền của tôi còn sống, tôi cũng đã đón giao thừa ở nhà. Nhưng Thần chết đã đến bắt bà tôi đi, cơ nghiệp bị tiêu hủy, và gia đình tôi phải rời bỏ ngôi nhà xinh xắn phủ đầy dây thường xuân, nơi tôi đã sống những ngày ấm áp, để co ro trong một xó xỉnh. đen tối, luôn nghe những lời chế nhạo và nguyền rủa.
Tôi ngồi nép vào một góc, giữa hai ngôi nhà, một ngôi nhà xây lùi vào một chút.
Tôi co hai chân vào người, nhưng mỗi lúc tôi càng cảm thấy lạnh hơn.
Tuy nhiên, cô ấy không thể về nhà mà không bán được vài hộp diêm, hoặc không có ai cho cô ấy một xu; Tôi chắc chắn rằng bố tôi sẽ đánh tôi.
Ở nhà cũng lạnh. Hai cha con sống trong căn gác xép sát mái nhà, dù đã nhét giẻ vào những khe nứt lớn trên tường nhưng bên trong gió vẫn rít từng cơn. Bây giờ tay tôi cứng đờ.
Chà! Đốt một que diêm để làm nóng nó lên một chút có tốt không? Giá như tôi có thể rút que diêm và đập ngón tay vào tường? Cuối cùng, tôi đánh liều búng một cái que.
Diêm lửa rất nhạy cảm. Ngọn lửa lúc đầu có màu xanh, sau tắt dần, có màu trắng, ánh hồng xung quanh que, sáng đẹp mắt.
Tôi đặt tay vào que diêm sáng rực như than hồng. Chà! Thật là một thứ ánh sáng kỳ lạ! Tôi tưởng như mình đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt với những bức phù điêu bằng đồng bóng loáng. Trong lò, ngọn lửa làm vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng.
Thật là thoải mái! Tay của bạn ở trên ngọn lửa; que diêm trong tay, ngón cái nóng bừng. Chà! Khi tuyết phủ trắng mặt đất và gió bắc thổi, ngồi hàng giờ như thế trước lò sưởi trong một đêm đông lạnh giá thì tuyệt làm sao!
Tôi vừa duỗi chân ra sưởi thì lửa tắt, lò sưởi biến mất. Tôi ngồi đó, tay cầm que diêm tàn. Tôi suy sụp và chợt nghĩ rằng cha tôi đã phân công tôi đi bán diêm. Nếu bạn về nhà tối nay, bạn sẽ bị cha mắng.
Tôi đốt que diêm thứ hai, nó cháy và sáng lên. Bức tường biến thành bức màn vải màu. Tôi thấy ngay vào nhà. Bàn ăn bày biện sạch sẽ, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn bày đầy những món ăn bằng sứ quý giá, thậm chí còn có một con ngỗng quay. Nhưng điều đáng kinh ngạc nhất là con ngỗng nhảy ra khỏi đĩa, cõng sau lưng một con dao và một chiếc nĩa, tiến lại gần đứa bé.
Sau đó… trận đấu kết thúc; Trước mặt tôi chỉ là những bức tường dày và lạnh.
Thực tế đã thay thế tưởng tượng; Không có những bàn ăn sang trọng mà chỉ có những con đường vắng vẻ, lạnh cóng, tuyết phủ trắng xóa, gió bắc thổi hiu hiu, vài người qua đường áo ấm hối hả đến điểm hẹn, hoàn toàn dửng dưng trước cảnh nghèo của em bé bán diêm. .
Tôi đốt que diêm thứ ba. Đột nhiên, một cây thông Noel xuất hiện. Cái cây này lớn hơn và trang trí công phu hơn cái cây tôi nhìn thấy năm ngoái qua cửa sổ của một thương gia giàu có. Hàng ngàn ánh đèn rực rỡ, lấp lánh trên những tán lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh sặc sỡ như trên kệ hàng hiện ra trước mắt em bé. Tôi với lấy cái cây… nhưng que diêm vụt tắt. tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi mãi và biến thành những vì sao trên bầu trời.
“Chắc hẳn ai đó vừa mới chết,” cậu bé nói, “vì bà tôi, người duy nhất tốt bụng với tôi, đã chết từ lâu, thường nói: “Khi một vì sao đổi ngôi, sẽ có một linh hồn.” bầu trời với Chúa”.
Cô đánh một que diêm khác vào tường, một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh cô và đứa bé có thể nhìn thấy rõ ràng bà ngoại đang mỉm cười với mình.
– Bà ơi! Em bé hét lên, hãy để tôi đi! Tôi biết rằng nếu diêm tắt, bạn sẽ biến mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Noel trước đây, nhưng xin đừng bỏ tôi ở đây; Trước đây, khi bà chưa về với Lòng Chúa Thương Xót, ông bà chúng tôi đã từng hạnh phúc biết bao! Hồi đó bà nội thường nói với cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn, bà sẽ gặp lại cháu! Tôi cầu xin cô ấy, cô ấy cầu xin Chúa cho tôi quay lại với cô ấy. Chắc chắn Ngài sẽ không từ chối.
Que diêm vụt tắt, ánh hào quang trên gương mặt đứa bé cũng biến mất.
Thế là tôi đốt hết số que diêm còn lại trong túi. Tôi muốn giữ cô ấy lại! Diêm phù sáng như giữa ban ngày. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy lớn và đẹp như vậy.
Bà lão nắm lấy tay em, rồi cả hai bay cao bay xa, không còn đói rét, buồn tủi, không còn dọa nạt nhau nữa. họ đã đến để thờ phượng Đức Chúa Trời.
Sáng hôm sau, mặt đất vẫn phủ đầy tuyết nhưng mặt trời đã nhô lên, trong trẻo, rực rỡ trên bầu trời xanh nhạt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà.
Vào buổi sáng se lạnh ấy, ở một góc tường, người ta thấy một cô bé có đôi má ửng hồng và đôi môi biết cười. Tôi chết vì lạnh vào đêm giao thừa.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, thi thể của một em bé ngồi giữa những que diêm xuất hiện, một trong số đó đã bị cháy hoàn toàn. Ai cũng bảo nhau: “Chắc ấm!”, nhưng đâu ai biết được những điều kỳ diệu mà mình đã thấy, nhất là cảnh huy hoàng khi hai chú cùng bay lên đón niềm vui đầu năm.
Đóng vai cô bé bán diêm kể lại truyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen bao gồm 6 bài văn mẫu, giúp các em học sinh lớp 8 nắm được toàn bộ nội dung chính, nhanh chóng hóa thân thành cô bé bán diêm kể lại hoàn cảnh đáng thương của mình.
Hình ảnh cô bé bán diêm nghèo khổ, đáng thương trong truyện Cô bé bán diêm đã khiến biết bao người không cầm nổi nước mắt. Vậy mời các em cùng theo dõi bài viết dưới đây để rèn kỹ năng kể chuyện theo ngôi thứ nhất thật tốt.
Đóng vai cô bé bán diêm kể lại truyện Cô bé bán diêm
Đóng vai cô bé bán diêm kể lại truyện Cô bé bán diêm
Sau khi tỉnh dậy, tôi ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh. Một cảm giác rất thân thuộc, bất chợt, tôi nhận ra, đây đúng là căn nhà cũ xinh xắn của mình. Bên khung cửa sổ, tôi thấy bà nội hiền từ đang ngồi đan len. Mừng quá, tôi chạy vội đến bên, ôm chầm lấy bà. Bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi, hỏi:
– Cháu yêu quý, sao cháu lại muốn lên đây với bà?
Tôi từ từ kể lại cho bà nghe mọi chuyện:
– Bà ơi, ở dưới trần gian, cháu khổ lắm, bà ạ!…
“Từ khi bà và mẹ cháu lần lượt bỏ cháu mà đi, hai cha con cháu phải xa rời ngôi nhà xinh xắn hồi trước để đến chui rúc trong một xó tối tăm. Cha cháu trở nên nghiện ngập, suốt ngày chửi mắng cháu. Cháu phải đi bán diêm kiếm sống nuôi thân và nuôi cha. Đêm hôm ấy là đêm giao thừa, trời rét mướt, đôi giày của cháu, một chiếc bị con chó cắn rách, một chiếc bị chiếc xe lăn qua đường kẹp mất. Cháu đành đầu trần, chân đất, dò dẫm trong bóng tối. Suốt cả ngày, cháu không bán được một que diêm nào. Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Lúc đó, cháu lại nhớ đến bà, đến hồi bà còn ở bên cháu, bà cháu ta cùng được đón giao thừa ở nhà. Lang thang trong đêm mưa rét, cháu kiệt sức và ngồi nép vào trong một góc tường giữa hai ngôi nhà, một cái xây lùi vào chút ít. Cháu thu đôi chân vào, nhưng mỗi lúc cháu càng thấy rét buốt hơn. Tuy nhiên, cháu không thể về nhà nếu không bán được ít bao diêm, không ai bố thí cho một đồng xu nào đem về, nhất định cha sẽ đánh cháu. Vả lại, ở nhà cũng rét thế thôi. Cha con cháu ở góc sát mái nhà, và mặc dầu đã nhét giẻ rách vào các khe hở, gió vẫn rít vào trong nhà. Lúc này đôi bàn tay cháu đã cứng đờ ra. Cháu thầm ước có thể rút một que diêm ra quẹt vào tường mà hơ tay cho ấm. Cuối cùng, cháu đánh liều quẹt một que. Diêm bén lửa thật là nhạy. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, sau đó biến đi, trắng ra, rực hồng quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt. Cháu hơ đôi tay trên que diêm sáng rực như than hồng. Chà! Ánh sáng kì dị làm sao. Cháu tưởng chừng như đang được ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng. Trong lò, lửa cháy nom đến vui mắt và toả ra hơi nóng dịu dàng. Thật là dễ chịu! Đôi bàn tay cháu hơ trên ngọn lửa, bên tay cầm diêm, ngón cái nóng bỏng lên. Chà! Khi tuyết phủ kín mặt đất, gió bấc thổi vun vút mà được ngồi hàng giờ như thế, trong đêm đông rét buốt, trước một lò sưởi thì khoái biết bao. Cháu vừa ngồi duỗi chân ra thì lửa vụt tắt. Cháu ngồi bần thần và chợt nhớ ra mình đang đi bán diêm. Đêm nay về nhà, thế nào cha cũng mắng cháu. Cháu quẹt tiếp que diêm thứ hai, diêm cháy và sáng rực lên. Bức tường như biến thành một tấm rèm bằng vải. Cháu nhìn thấu vào tận trong nhà. Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kì lạ nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, phuốc-sét cắm trên lưng, tiến về phía cháu. Rồi que diêm vụt tắt, trước mặt cháu chỉ còn là bức tường dày đặc và lạnh lẽo. Thực tế đã thay thế cho mộng tưởng, chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả mà chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc vi vu và mấy người qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến những nơi hẹn hò, hoàn toàn lãnh đạm với hoàn cảnh của cháu, không ai quan tâm, hỏi han, giúp đỡ và mua cho cháu ít bao diêm nào. Cháu quẹt tiếp que diêm thứ ba. Chao ôi! Cây thông Nô-en to lớn và lộng lẫy biết bao. Chính mắt cháu đã trông thấy, hàng nghìn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ. Cháu với tay về phía cây… nhưng diêm tắt. Tất cả những ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành các ngôi sao trên trời. “Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay về trời với Thượng đế”. Bà thường nói vậy và cháu cũng tự nhủ như thế, chắc có ai vừa chết. Cháu quẹt que diêm nữa vào tường, một ánh sáng xanh toả ra xung quanh và …bà xuất hiện. Bà ơi! Bà có biết rằng gặp được bà cháu vui lắm không? Cháu biết lúc đó, bà xuất hiện như bao ảo ảnh khác, rồi cũng sẽ mất đi. Nhưng xin bà đừng bỏ lại cháu, bà ơi! Bà hãy xin Thượng đế cho cháu được về trời với bà, chắc Người không từ chối đâu. Cháu quẹt tiếp tất cả các que diêm còn lại trong bao, mong sao níu được bà ở lại. Chưa bao giờ cháu thấy bà to lớn đến thế. Rồi bà nắm tay chau, hai bà cháu ta cùng bay lên…”.
– Giờ cháu đã ở đây, với bà rồi. Sẽ chẳng còn đói rét, buồn đau nào đe doạ cháu nữa đâu.
Thế là từ giờ, tôi sẽ được sống cùng bà hạnh phúc như xưa. Tôi cảm nhận được sự yêu thương qua từng cử chỉ của bà với tôi. Ôi! Thật hạnh phúc biết bao! Nhưng… tôi chợt nghĩ đến cha. Không biết tôi đi rồi cha sẽ sống sao đây? Cha ơi, cha hãy thay đổi để sống tốt và hạnh phúc hơn nhé! Con sẽ cầu nguyện cho cha…
Kể lại truyện Cô bé bán diêm với lời kể của cô bé – Mẫu 1
Vào đêm giao thừa ấy, trời rất lạnh và tuyết rơi xối xả. Tôi đầu trần, chân đất cùng những gói diêm vẫn lang thang dọc phố mặc cho những bông tuyết đang rơi đầy trên mái tóc của mình. Tôi không dám về nhà vì sợ bố đánh, vả lại ở nhà cũng chẳng hơn gì cả.
Các cửa sổ đã sáng đèn và mùi ngỗng quay thơm lừng toả ra. Cuộn người trong góc giữa hai ngôi nhà nhưng tay chân tớ vẫn đóng băng vì lạnh, tớ chợt nghĩ biết đâu bật diêm lên sẽ tốt hơn, chí ít cũng có thể sưởi ấm những ngón tay. Tôi quyết định bật diêm. Que thứ nhất bật lên, hơ tay trên ngọn lửa nhỏ, tôi tưởng mình đang ngồi trước chiếc lò sưởi. Lửa vụt tắt, chỉ còn lại trong tay tôi là nửa que diêm cháy dở.
Tôi bật que diêm thứ hai, bức tường thứ trước mặt bỗng trở nên trong suốt khiến tớ có thể nhìn thấy trong nhà một bàn ăn phủ khăn trắng với con ngỗng quay. Nhưng điều khiến tớ thấy lạ nhất là con ngỗng quay tự dưng từ trên nhảy xuống rồi tiến về phía em với con dao cắm trước ngực. Bỗng que diêm phụt tắt, tôi không còn thấy gì nữa ngoài bức tường dày tối tăm, lạnh lẽo ngay trước mắt.
Tôi bật thêm que nữa, và thấy mình đang ngồi trước cây thông noel trang hoàng. Với tay về phía cây thông, que diêm tắt lịm, tôi thấy ánh nến bay lên cao, cao mãi trông như những vì sao. Rồi một vì sao rơi xuống, “chắc có ai đó vừa mới từ giã cõi đời”, tôi nghĩ thế vì tôi nhớ đến lời bà, người duy nhất yêu quý tôi trên cõi đời này.
Tớ lại bật tiếp que diêm thứ tư, ánh sáng bao trùm, trước mặt tớ một vầng sáng hiện ra, và… bà tôi đang đứng đó, mỉm cười hiền lành và âu yếm. “Bà ơi!”, tôi khóc nấc lên, “Bà mang cháu cùng đi nhé! Cháu biết bà sẽ bỏ rơi cháu khi que diêm cháy hết, bà sẽ biến mất như chiếc lò sưởi ấm áp kia, như chú ngỗng quay và cây thông rực rỡ”. Tôi nức nở khóc, rồi tôi đốt hết những que diêm trong bao để níu kéo bà ở lại. Tôi chưa bao trông thấy bà đẹp lão và cao lớn đến thế. Bà ôm tôi trong vòng tay rồi cả hai cùng bay lên, trong ánh sáng và niềm hân hoan, xa mặt đất dần dần, tôi đã đến nơi không còn đói khát và nỗi khổ đau.
Sáng hôm sau, người ta thấy tôi đang ngồi tựa vào tường, má ửng hồng, nụ cười nở trên môi. Mọi người ai cũng nghĩ tôi đốt diêm để sưởi ấm cho mình nhưng chẳng ai biết được những điều kì diệu mà tôi đã nhìn thấy nhờ những que diêm đó.
Kể lại truyện Cô bé bán diêm với lời kể của cô bé – Mẫu 2
Giao thừa của năm nay đã đến. Cái rét cắt da cắt thịt cũng len lỏi vào mọi ngóc ngách của thành phố. Với những tâm hồn cô đơn, cái lạnh là một điều gì đó rất tàn nhẫn, giống như chiếc roi quật vào tim. Gió lạnh đã tràn về, chiếc lá hiếm hoi còn sót lại trên cành cũng chao đảo nghiêng mình vì gió.
Tôi là một cô bé bán diêm trên đường phố để kiếm tiền. Trước đây gia đình tôi có tất cả bốn người là bà, bố mẹ và tôi nhưng bây giờ chỉ còn lại bố và tôi, mẹ tôi và bà đã mất từ sớm, còn bố thì lại nghiện rượu và mỗi lần bố say bố sẽ mắng rủa tôi. Tôi không chỉ đi bán diêm để kiếm tiền mà nhiều khi còn phải đi xin người ta bố thí cho mình. Nhưng hôm nay có lẽ nào vì hôm nay là giao thừa mà trời đã tối tôi vẫn chưa bán được que nào, người bố thí cho tiền cũng không có ai, cho nên tôi không dám trở về nhà vì bố nhất định sẽ đánh tôi, không có tiền thì lấy đâu để mua rượu uống.
Trời càng về đêm càng lạnh hơn, quần áo của tôi đã rách rưới hết cả, tôi thu đôi chân vào người nhưng càng lúc càng thấy rét buốt hơn. Tôi nghĩ que diêm khi quẹt cháy lên liệu có ấm áp hay không? Chắc là sẽ ấm lên một chút đấy. Dù chỉ là ý nghĩa thoáng qua nhưng tôi cũng đã quẹt một que diêm. Ngọn lửa thật đẹp, ánh sáng lúc đầu xanh lam dần dần biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, ánh sáng trong màn đêm trong thật chói nhưng lại cực vui mắt. Tôi hơ đôi tay mình trên que diêm sáng rực, tôi thấy trước mắt mình hiện ra một lò sưởi bằng sắt, lửa cháy trông thật là vui mắt. Ước gì trong đêm đông giá rét, tôi được ngồi hàng giờ trước lò sưởi ấm áp như thế thì thật khoan khoái biết bao. Vậy mà, khi vừa duỗi đôi bàn chân lạnh giá ra thì ngọn lửa biến mất. Tôi giật mình chợt nhớ ra cha đã giao cho tôi đi bán diếm. Đêm nay về nhà thế nào tôi cũng bị cha mắng thôi.
Tôi lấy que diêm thứ hai trong bao và quẹt tiếp, que diêm cháy sáng rực lên. Bỗng chốc bức tường trước mặt biến mất, thay vào đó là tấm rèm bằng vải màu. Không chỉ vậy mà tôi nhìn thấy trong ngôi nhà có một bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá và có cả một con ngỗng quay. Bất ngờ, con ngỗng bỗng nhả ra khỏi đĩa và có cả dao ăn cắm trên lưng ngỗng tiến về phía tôi. Một đêm giao thừa tuyệt vời đang hiện ra trước mắt tôi. Rồi bỗng que diêm vụt tắt, trước mắt tôi chỉ còn lại bức tường lạnh lẽo.Tôi chợt nhận ra đó chỉ là mộng tưởng, xung quanh tôi chỉ là phố xá lạnh lẽo, khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi nhanh, chẳng ai đoái hoài đến tôi đang co rúm vì lạnh trong góc tường.
Que diêm thứ 3 được tôi quẹt cháy sáng lên, trước mắt giờ là một cây thông Nô-en rất đẹp.Cây thông được trang trí lộng lẫy hơn cây thông tôi đã được nhìn thấy năm ngoái. Trên các cành lá xanh tươi còn được trang trí bằng hàng ngàn ngọn nến sáng rực. Tôi đưa tay chạm vào cây thông nhưng diêm vụt tắt, tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi cao thành những ngôi sao sáng trên trời. Tôi chợt nhớ đến lời của bà tôi khi còn sống, bà nói rằng khi có một ngôi sao đổi ngôi thì nghĩa là có một linh hồn bay lên trời với Thượng đế.
Tôi nhớ bà quá, tôi quẹt thêm que diêm thứ tư, ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh và tôi nhìn thấy bà. Bà mỉm cười hiền hậu với tôi. Tôi sung sướng reo lên và khẩn khoản cầu xin bà: “Bà ơi! Bà cho cháu lên cùng với. Bà bảo cháu ngoan thì cháu sẽ được gặp lại bà. Cháu van bà, bà xin Thượng đế cho cháu về với bà đi”. Que diêm tắt phụt, tôi lấy tất cả những que diêm còn lại quẹt liên tiếp. Tôi muốn níu bà ở lại cùng tôi. Chưa bao giờ tôi thấy bà to lớn và đẹp lão như thế. Bà đã cầm lấy tay tôi dắt đi….
Sáng hôm sau, tôi bỗng tỉnh giấc, ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, mùi ngỗng quay thơm lừng từ phía bàn ăn. Tôi đang ở đâu thế này? Phải chăng đây là thiên đường, nơi bà đã chờ tôi? Bỗng tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, một bà lão sao giống bà của tôi quá. Bà có dáng người cao lớn, mái tóc trắng và nụ cười hiền hậu. Bà hỏi tôi với giọng nói ấm áp:
– Chúc mừng năm mới. Cháu gái đã dậy rồi đấy ư? Cháu ngủ có ngon không?
– Bà là ai ạ? Sao cháu lại ở đây? – Tôi ngạc nhiên hỏi bà
– Đêm qua bà bước ra khỏi nhà, thấy cháu đang nằm trên mặt đất. Là bà đã bế cháu vào nhà. Chắc hẳn cháu đã lạnh và đói lắm phải không? Hãy ra ăn sáng cùng bà và chúc mừng năm mới nhé!
Sau đó tôi đã kể cho bà nghe lại câu chuyện về cuộc đời tôi. Bà nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng và bà kể cho tôi nghe về cuộc sống độc thân buồn tủi của bà từ khi cô cháu gái của bà – cô bé bằng tuổi tôi đã qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo. Tôi khẽ ôm bà, bà cũng ấm áp và hiền từ như bà nội tôi vậy. Giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, chắc hẳn bà là thiên sứ mà bà nội tôi đã nhờ đến để chăm sóc và yêu thương tôi. Bà nhận tôi làm cháu gái và mong tôi thi thoảng hãy đến nhà bà.
Bây giờ nếu có ai hỏi tôi quà năm mới tuyệt vời nhất là gì? Thì tôi chẳng ngần ngại mà nói món quà tuyệt vời nhất của năm mới là giây phút tôi tìm được một ánh sáng mới thay cho những que diêm. Nhưng không vì thế mà tôi không cảm ơn những que diêm bé nhỏ và rực sáng, đã biến những ước mơ của tôi trở thành hiện thực và mang đến cho tôi niềm hạnh phúc mà tôi hằng ước ao.
Kể lại truyện Cô bé bán diêm với lời kể của cô bé – Mẫu 3
Vào đêm giao thừa ấy, trời rất lạnh và tuyết rơi xối xả. Tớ đầu trần, chân đất cùng những gói diêm vẫn lang thang dọc phố mặc cho những bông tuyết đang rơi đầy trên mái tóc của mình. Tớ không dám về nhà vì sợ bố đánh, vả lại ở nhà cũng chẳng hơn gì cả.
Các cửa sổ đã sáng đèn và mùi ngỗng quay thơm lừng toả ra. Cuộn người trong góc giữa hai ngôi nhà nhưng tay chân tớ vẫn đóng băng vì lạnh, tớ chợt nghĩ biết đâu bật diêm lên sẽ tốt hơn, chí ít cũng có thể sưởi ấm những ngón tay. Tớ quyết định bật diêm. Que thử nhất bật lên, hơ tay trên ngọn lửa nhỏ em tưởng mình đang ngồi trước chiếc lò sưởi. Lửa vụt tắt, chỉ còn lại trong tay em là nửa que diêm cháy dở.
Tớ bật que diêm thứ hai, bức tường thứ trước mặt bỗng trở nên trong suốt khiến tớ có thể nhìn thấy trong nhà một bàn ăn phủ khăn trắng với con ngỗng quay. Nhưng điều khiến tớ thấy lạ nhất là con ngỗng quay tự dưng từ trên đĩa nhảy xuống rồi tiến về phía em với con dao cắm trước ngực. Bỗng que diêm phụt tắt, tớ không còn thấy gì nữa ngoài bức tường dày tối tăm, lạnh lẽo ngay trước mắt.
Tớ bật thêm que nữa, và tớ thấy mình đang ngồi trước cây thông Noel trang hoàng. Với tay về phía cây thông, que diêm tắt lịm, tớ thấy ánh nến bay lên cao, cao mãi trông như những vì sao. Rồi tớ thấy một vì sao rơi xuống, “chắc có ai đó vừa mới từ giã cõi đời”, tớ nghĩ thế vì tớ nhớ đến lời bà, người duy nhất yêu quý tớ trên cõi đời này.
Tớ lại bật tiếp que diêm thứ tư, ánh sáng bao trùm, trước mặt tớ một vầng sáng hiện ra, và… bà tớ đang đứng đó, mỉm cười hiền lành và âu yếm. “Bà ơi!”, tớ khóc nấc lên, “Bà mang cháu cùng đi nhé! Cháu biết bà sẽ bỏ rơi cháu khi que diêm cháy hết, bà sẽ biến mất như chiếc lò sưởi ấm áp kia, như chú ngỗng quay và cây thông rực rỡ”. Tớ nức nở khóc, rồi tớ đốt hết những que diêm trong bao để níu kéo bà ở lại. Tớ chưa bao trông thấy bà đẹp lão và cao lớn đến thế. Bà ôm tớ trong vòng tay rùi cả hai cùng bay lên, trong ánh sáng và niềm hân hoan, sa mặt đất dần dần, tớ đã đến nơi không còn đói khát và nỗi khổ đau.
Sáng hôm sau, người ta thấy tớ đang ngồi tựa vào tường, má ửng hồng, nụ cười nở trên môi. Mọi người ai cũng nghĩ tớ đốt diêm để sưởi ấm cho mình nhưng chẳng ai biết được những điều kì diệu mà tớ đã nhìn thấy nhờ những que diêm đó.
Kể lại truyện Cô bé bán diêm với lời kể của cô bé – Mẫu 4
Đêm giao thừa năm ấy… Cái rét cắt da cắt thịt cứ len lỏi khắp mọi ngóc ngách, nẻo đường của thành phố. Cái lạnh vốn dĩ thật tàn nhẫn, và nhất là đối với những tâm hồn cô đơn, nó lại càng như chiếc roi quất từng nhát vào tim. Gió lại tràn về, khiến một chiếc lá hiếm hoi còn sót lại trên cành – chao đảo nghiêng mình. Được sinh ra, được sống, rồi phải đến lúc rời cành, kết thúc một cuộc đời không vướng bận, ngẫm suy… vậy là đã tròn sứ mệnh của lá. Nhưng có lẽ cuộc đời tôi không vô vị như thế, cuộc đời của một cô bé bán diêm.
Bà và mẹ tôi mất sớm, bố tôi lại nát rượu, cứ mỗi lần tôi uống say lại mắng nhiếc, chửi rủa tôi. Nhà nghèo, tôi phải đi bán diêm trên phố để kiếm sống, có khi phải xin người ta bố thí cho nữa, những hôm nay tôi không bán được que diêm nào cả, cũng chẳng có ai bố thí cho đồng nào, tôi không dám về nhà. Tôi sợ bố, bố nhất định sẽ đánh tôi…
Tuyết cứ thế rơi xuống, rơi một cách vô tình, nó dường như đã không để ý rằng tôi đã lạnh đến mức nào. Bộ quần áo rách rưới mà tôi mặc trên người cũng không nào giúp tôi ấm lên được. Tôi phải lê đôi chân trần trên hè phố. Đôi dép cũ rích của tôi sáng nay bị lũ nhóc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chân của tôi sưng tím cả lên. Tôi cố lê từng bước sát dưới mái hiên cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng tôi lại ngước nhìn đám đông hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngùng. Không hiểu sao tôi chỉ bán có một xu một hộp diêm như mọi ngày mà đêm nay không ai thèm hỏi đến.
Càng về đêm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trên hè phố. Tôi thấy người mệt lả. Đôi bàn chân bây giờ tê cứng, không còn chút cảm giác. Tôi muốn được về nhà nằm cuộn mình trên chiếc giường tồi tàn trong góc để ngủ một giấc cho quên đói, quên lạnh. Nhưng ở nhà cũng rét thế thôi. Cha con tôi ở trên gác sát mái nhà, và mặc dầu đã nhét giẻ rách vào các kẽ hở trên vách, gió vẫn thổi rít vào trong nhà.
Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Chả là đêm giao thừa mà! Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy màu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành. Bất giác mắt tôi hoa lên, tay chân run bần bật, tôi thấy mình lạnh và đói hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ đến hoàn cảnh của mình, đã hai ngày tôi chưa có gì vào bụng. Tôi lại nhớ về những ngày tháng sống ấm no, hạnh phúc trong tình thương của gia đình trước đây. Tôi tự hỏi sao những ngày tháng ấy lại ngắn ngủi như vậy… Đưa tay lên ôm mặt, tôi thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giáng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiên, vui vẻ, sung sướng mừng Chúa ra đời…
Tôi dò dẫm trong bóng tối, ngồi nép trong một góc tường, giữa hai ngôi nhà. Tôi thu đôi chân vào người nhưng mỗi lúc tôi càng thấy rét buốt hơn. Nhìn vào giỏ diêm vẫn đầy ắp, tôi chợt nghĩ: “Giá mà được quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ?” Cuối cùng tôi đánh liều rút một que ra quẹt vào tường. Diêm bén lửa thật là nhạy. Ngọn lửa màu xanh lam, dần dần biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt.
Tôi hơ đôi tay trên que diêm sáng rực như than hồng. Ánh diêm làm cho tôi tưởng chừng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt. Trong lò, lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng thật dịu dàng. Chà, thật dễ chịu! Đôi bàn tay tôi đang hơ trên ngọn lửa, ngón tay cầm diêm đã nóng bỏng lên. Nhưng khi tôi vừa duỗi chân ra thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất.
Tôi quẹt que diêm thứ hai, diêm cháy và sáng rực lên. Tôi không thể tin vào mắt mình được, bức tường như biến thành một tấm rèm bằng vải màu. Tôi nhìn thấu vào tận trong nhà. Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kì diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, phuốc-sét cắm trên lưng, tiến về phía tôi. Rồi… que diêm vụt tắt, trước mặt tôi chỉ còn là những bức tường dày đặc lạnh lẽo. Chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, mà chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu và mấy người khách qua đường áo ấm áp vội vã đi đến những nơi hẹn hò. Tôi nhìn họ như nhìn một thứ hạnh phúc quá đỗi xa vời. Mà có lẽ cũng không phải thế, thứ hạnh phúc đó vẫn cứ ở gần bên tôi, nhưng là hạnh phúc của người khác.
Tôi quẹt que diêm thứ ba. Bỗng một cây thông Nô-en hiện ra trước mắt tôi. Cây này lớn và trang trí lộng lẫy hơn cây mà tôi thấy qua cửa kính của một nhà buôn giàu có. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong các tủ hàng, hiên ra trước mắt tôi. Tôi với tay và phía cây… nhưng diêm tắt. Tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời. Tôi tự nhủ chắc vừa có ai chết vì khi còn sống, bà tôi thường nói rằng: “Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với Thượng Đế.” Tôi nhìn lên bầu trời, tôi tìm, tìm và tự hỏi: Giữa muôn vàn vì sao kia, đâu là vì sao của mẹ, của bà tôi? Họ ở đâu? Họ có cầu phúc gì cho tôi không mà giờ đây tôi bơ vơ, cô độc giữa đêm đông này?
Tôi lại quẹt một que diêm nữa vào tường, lần này không hiện ra những vật vô thức nữa mà là một ánh sáng màu xanh tỏa ra xung quanh và tôi nhìn thấy rõ ràng bà đang mỉm cười với tôi. Tôi giang hai tay về phía người bà. Nhưng làm sao được chứ? Thứ hạnh phúc trước mắt tôi chẳng khác gì bong bóng xà phòng, muôn màu, mỏng manh và chạm nhẹ vào là vỡ tan. Rồi mọi chuyện cũng tiếp diễn như nó đã từng, hình ảnh người bà nhòa dần giữa bóng đêm…
– Không…! – Tôi kêu lên, một tiếng van xin nhói lòng – Bà ơi, đừng rời xa cháu! Bà cho cháu theo bà, cùng bà đi gặp Thượng đế chí nhân, bà nhé!
Tôi quẹt hết que diêm này đến que diêm khác, quẹt tất cả những que diêm mà tôi đang có với sự tha thiết, cầu gợi một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi! Kỳ diệu thay, hình ảnh người bà mỗi lúc một sáng hơn, to hơn. Giờ đây không còn là ảo ảnh nữa, bà nắm lấy tay tôi rồi tôi cùng bà bay vụt lên cao, cao mãi. Chúng tôi bay bay về trời, bay về với Thượng Đế chí nhân, rời xa khỏi đói rét, khỏi đau buồn trên cõi đời này. Tất cả lạnh giá, cô đơn đã không còn…
Lại một ngày mới bắt đầu. Tuyết đã dần tan, cái lạnh cũng thôi làm người ta tê buốt. Tôi từ trên cao nhìn xuống phía dưới, nơi có rất nhiều con người vây quanh thân xác của tôi. Họ bàn tán xôn xao, họ cho rằng tôi chết vì lạnh, họ tự hỏi tại sao tôi vẫn mỉm cười. Họ nào có biết rằng tôi còn ra đi vì sự cô độc, vì sự thờ ơ, vô tình của họ. Vì tôi không có được niềm vui ở thế gian này nên phải đi về một nơi đầy mộng tưởng, đi về nơi mà lò sưởi, ngỗng quay, cây thông và bà đều là hiện thực, điều đó làm tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Tôi không trách cứ vì sự vô tình của họ, khi tôi rời khỏi thế gian này, tôi đã bỏ hết những đau thương ở lại, để sống một cuộc sống tốt đẹp hơn ở nơi thiên giới này.
Cuộc đời của tôi đã đầy rẫy những nỗi bất hạnh. Tôi ra đi trong sự vô tình và thờ ơ của mọi người. Tôi biết, trong thế giới này, còn có rất rất nhiều đứa trẻ bất hạnh như tôi, thiếu thốn tình thương của người thân. Nhưng tôi vẫn mong rằng sẽ không còn ai phải chịu bất hạnh như thế trên đời này nữa. Hãy yêu thương trẻ em. Hãy cho trẻ em một mái ấm gia đình. Hãy dành cho trẻ em 1 cuộc sống bình yên, hạnh phúc. Hãy biến những mộng tưởng đằng sau ánh lửa diêm thành hiện thực cho trẻ thơ.
Kể lại truyện Cô bé bán diêm với lời kể của cô bé – Mẫu 5
Đêm giao thừa năm nay tuyết rơi xối xả, thời tiết ngoài trời bởi vậy mà cũng rất lạnh. Tôi bước trên đường phố cùng với một cái đầu trần, đôi bàn chân đất và cùng những gói diêm chưa bán được. Dù trời lạnh thật đấy nhưng tôi lại chẳng dám trở về nhà, ngày hôm nay chưa bán được chút diêm nào, tôi không có tiền mang về nhà để bố mua rượu. Chắc chắn ông ấy sẽ tức giận mà đánh tôi, từ ngày mẹ rồi đến bà mất đi thì tôi chẳng còn chút ý nghĩ nào gọi nơi đó là nhà nữa.
Những căn nhà trên phố đã sáng đèn, mùi thơm của ngỗng quay tỏa ra. Tôi cuộn người lại giữa hai ngôi nhà, nhưng làm như vậy cũng không thể khiến cho chân tay tôi ấm hơn, tôi chợt nghĩ nếu mình quẹt diêm lên thì liệu rằng có ấm hơn hay không? Chắc là có đấy. Tôi quyết định bật diêm để sưởi ấm đôi tay và đôi chân đang cóng vì tuyết.
Que diêm thứ nhất được châm lên, tôi hơ tay trên ngọn lửa nhỏ, bỗng chợt tôi thấy mình đang ngồi trước một chiếc lò sưởi, cảm giác thật ấm áp biết bao nhưng tiếc rằng đó chỉ là tưởng tượng, Khi que diêm vụt tắt thì tôi cũng quay về với thực tại.
Tiếp tục châm que diêm thứ hai, trước mặt tôi không còn phải bức tường lạnh lẽo, trống vắng nữa mà là một bàn ăn phủ khăn trắng, trên bàn là con ngỗng quay thơm lừng. Nhưng điều kì lạ là con ngỗng quay này lại biết đi, nó từ trên đĩa nhảy xuống rồi tiến lại chỗ tôi với con dao được cắm trên lưng. Que diêm thứ hai lại vụt tắt, thực tại của tôi là không bàn trải khăn trắng, không ngỗng quay mà chỉ có bức tường lạnh lẽo vì tuyết rơi.
Châm thêm que diêm tiếp theo, tôi thấy mình đang ngồi trước cây thông noel đã được trang hoàng lộng lẫy. Nhưng có phải hụt hẫng không khi đúng lúc tôi đưa tay về phía cây thông cũng là lúc mà que diêm lịm tắt đi. Tôi thấy một vì sao rơi xuống, tôi nghĩ chắc có ai đó vừa từ giã khỏi cõi đời này, nghĩ vậy bởi tôi nhớ đến bà, bà là người duy nhất yêu quý và quan tâm tôi ở cõi đời này.
Lần này đã là que diêm thứ tư, ánh sáng bao trùm, trước mắt tôi hiện ta một vầng sáng và người bà tôi vừa nghĩ tới đang đứng đó, mỉm cười hiền lành và âu yếm như ngày nào còn ở cạnh tôi. Tôi thấy ấm áp hơn bao giờ hết.
Tôi cất tiếng gọi “Bà ơi! Bà mang cháu đi cùng nhé!”. Tôi khóc nức nở, quẹt hết que diêm này đến que diêm khác vì muốn níu giữ bà ở lại, tôi không muốn bà rời đi những thứ tôi đã thấy ở phía trước.
Bà trông thật đẹp và cao lớn, bà đưa tay ôm tôi vào lòng và rồi chúng tôi cùng nhau bay lên, trong ánh sáng và niềm hân hoan, tôi xa dần với mặt đất, có thể nói rằng tôi đã đến được nơi mà không còn đói khát và đau khổ.
Cho đến sáng hôm sau, những người trên đường phố thấy tôi đang ngồi dựa vào tường, đôi má ứng hồng, nụ cười vẫn còn vương trên môi. Ai đó cũng đều nghĩ tôi đốt những que diêm đó để sưởi ấm mà không hay biết rằng những điều kì diệu đã xảy ra khi quẹt những que diêm đó vào đêm ngày hôm qua.
Trong khoảnh khắc que diêm cuối cùng vụt tắt, tôi thấy người bà tốt bụng của mình xuất hiện. Tôi gọi sau:
– Bà ơi, đưa cháu đi với!
Cô ấy mỉm cười, sà xuống, nắm lấy bàn tay lạnh cóng của tôi và đưa tôi lên trời. Trong một thoáng tôi thấy lâng lâng, tôi mỉm cười vì được nắm lấy tay nàng. Trái tim tôi ấm áp hơn bao giờ hết.
Tôi nhắm mắt lại, khi mở ra thì thấy mình đang ở một nơi tràn ngập ánh sáng, tôi thấy hào quang tỏa ra khắp nơi. Tôi hỏi cô ấy:
– Đây là đâu?
Cô ấy nhìn tôi dịu dàng.
– Trời con. Ông bà tôi sẽ sống hạnh phúc với nhau ở đâu?
“Thật sự?” cô gái kêu lên sung sướng
Không trả lời, bà dẫn cô gái đến một ngôi nhà khá khang trang. Vừa bước vào, cô nhìn thấy một cây thông lớn có treo lủng lẳng một chiếc chuông và bên dưới là một đống quà. Cô bé lập tức chạy vào, lấy mấy bịch quà rồi quay sang hỏi bà ngoại:
– Của ai?
– Nó là của bạn. Tôi đã lên kế hoạch tặng bạn những món quà này từ lâu. Nhưng trên trái đất, chúng ta không thể làm điều đó …
Cô bé ôm lấy bà nội, nước mắt lưng tròng. Cô dẫn cô vào bếp. Một bàn tiệc thịnh soạn được bày ra trước mặt. Giờ đây mẹ không cần phải nhìn qua tấm kính nữa mà hoàn toàn có thể thưởng thức món gà tây thơm ngon. Cô ấy ăn ngon lành vì cô ấy rất đói trong cái lạnh. Người bà vừa nhìn đứa cháu ăn, vừa thỉnh thoảng thốt lên: “Cháu bà đáng yêu quá!”.
Sau khi ăn xong, cô bé còn được bà nội tặng cho một chiếc quần mới rất đẹp. Khi khoác lên người, từ một cô gái mặt đen nhẻm, quần áo xộc xệch biến thành một nàng công chúa trắng trẻo và xinh đẹp. Chị kéo tôi ngồi xuống cạnh, xoa đầu tôi và hỏi nhỏ:
– Em có muốn ở lại đây với anh không? Con có muốn về với cha không?
Nụ cười trên môi cô gái tắt lịm. Cô cúi đầu, trong lòng nặng trĩu suy nghĩ.
– Anh, anh… Dù bố em hay rượu chè, hay đánh đập em nhưng bố vẫn là bố của em. Bố không có ai ngoài tôi. Nhưng bạn có hạnh phúc khi sống ở đây không?
Cô nhìn cô thông cảm.
– Ừ, và bây giờ có thêm cháu, tôi càng vui hơn. Ở đây bạn sẽ không bao giờ thấy mùa đông hay tuyết, nhưng nó sẽ luôn được sưởi ấm bởi tình yêu thương.
– Thật sự? Sau đó, tôi sẽ ở lại đây với bạn. Nhưng em có thể gặp anh lần cuối được không? Thấy bạn trong giấc mơ của tôi.
Cô gật đầu đồng ý. Cô dắt đứa con gái nhỏ đi vào giấc mơ của người cha đang say sưa. Cô gái nói với cha:
– Bố không thể ở bên con được nữa nhưng con sẽ luôn dõi theo và cầu nguyện cho bố. Nhớ giữ gìn sức khỏe và đừng uống nhiều rượu nhé! Con trai, bà và mẹ yêu bố!
Rồi cô gái biến mất. Hai bà cháu chung sống hạnh phúc. Trên thiên đường, cô ấy có thể đến trường, vui chơi và có bạn bè cùng trang lứa. Cuộc sống của cô tràn ngập tiếng cười.
Về phần người cha, sau khi tỉnh dậy, ông thấy giấc mơ của mình thật kỳ lạ. Nhưng khi nhận được tin đứa con gái bé bỏng của mình qua đời trong đêm giao thừa lạnh giá, người cha mới hiểu ra mọi chuyện. Anh hối hận về những gì mình đã làm với các con. Và anh khóc, khóc cho một linh hồn bé nhỏ, khóc cho chính mình.
Sau này, anh trở về con đường lương thiện, chăm chỉ làm việc, gây dựng sự nghiệp và giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn như một cách để chuộc lỗi với con gái mình.
Văn học
… bốc hơi, nhỏ bé hốt hoảng vội vàng quẹt đi lên gậy khác, mẹ là như vậy, tay nhỏ bé say khướt diêm đến với tôi diêm khác Sau đó, người điên, nhỏ bé lấy cây gậy diêm đặt trong hộp diêm Khi ngọn lửa bùng lên, nhỏ bé thấy… Cây diêm xì hơi đi lên sáng quá, ấm quá, rồi tắt, làm nhỏ bé khó chịu Nhỏ bé thử vuốt đi lên diêm Thứ hai Khi diêm bùng lên ngọn lửa, nhỏ bé nhìn thấy trước mặt bạn bàn đầy thức ăn, đặc biệt là vào ngày Giáng sinh Nhỏ bé … tận dụng khoảnh khắc diêm tắt, rời đi nhỏ bé Bóng tối dày đặc, với cái lạnh lớn Khi P Nhỏ bé sợ quá, sợ lạnh, sợ tối, vội lấy túi giấy ra rót diêm qua, vuốt đi lên cái này nối tiếp cái kia Trong ánh sáng diêm nhỏ bé xem nhà…
Đoạn mở đầu:
Cô bé bán diêm cùng bà bay cao.
Thân bài:
Đầu tiên. Khoảnh khắc hai người bay lên trời.
– Tuyết vẫn rơi. Nhưng bé không thấy lạnh nữa. Vòng tay của cô ấy thật ấm áp.
– Bầu trời bao la, vũ trụ bao la và những vì sao lấp lánh đang hiện ra trước mắt em bé.
– Thế giới nhỏ bé dưới kia bây giờ thật nhỏ bé so với niềm hạnh phúc của bé.
2. Hai bạn đang ở trên thiên đường.
“Bà ngoại đưa tôi đến một ngôi nhà nhỏ có dây thường xuân bao quanh, nằm trên một vườn hoa đẹp lạ lùng.
– Hai người vào nhà đi. Ngôi nhà đã hoàn thiện: Có một lò sưởi ấm cúng trong bếp, có một con ngỗng quay trên khăn trải bàn màu trắng và một cây thông Noel được trang trí đẹp mắt.
– Và bên cạnh bàn, một người phụ nữ đang ngồi ở đó. Em bé nhìn. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về: Cũng mái tóc ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười như nắng mai ấy, mùi hương dịu dàng ấm áp ấy. Đó là mẹ.
– Em bé chạy lại. Mẹ ôm con vào lòng. Hai mẹ con khóc ướt cả mặt. Khóc vì hạnh phúc.
– Em bé kể lại câu chuyện ở trần gian, cuộc sống không đủ đầy và thiếu tình thương với mẹ. Mẹ xoa đầu bé.
3. Em bé gặp được vị thần nhân từ.
– Đến giờ gặp Chúa rồi, em bé tạm biệt mẹ để cùng bà đi gặp Chúa.
– Chúa rộng lớn như trái tim vĩ đại của Người. Ngôi vàng tráng lệ.
– Đứa trẻ quỳ xuống trước mặt anh. Thượng đế từ từ bước xuống xoa đầu đứa bé và ban cho nó ba điều ước.
điều ước của bé
(Đầu tiên) Tôi hy vọng rằng cha tôi trên trái đất sẽ ngừng uống rượu, khỏe mạnh và xây dựng sự nghiệp, tìm được một người bạn đời để quan tâm và chăm sóc.
(2) Mọi đứa trẻ đều tìm được mái ấm gia đình, được sống cuộc sống ấm no, hạnh phúc.
Và tôi đã nói như vậy là quá đủ đối với tôi. Tôi không cần điều ước thứ ba:
Chúa đã cảm động trước trái tim nhân hậu của em bé. Anh quyết định cho bé đi học – món quà thay cho điều ước thứ ba.
-> Kết bài: Bé chơi với các bạn ở trường trên trời
Phần kết luận:
Chúa nhân từ sẽ ban cho người tốt cuộc sống tốt đẹp
Bài viết được sgkphattriennangluc.vn tham khảo từ nguồn:
https://hoc360.net/tuong-tuong-va-viet-tiep-cau-chuyen-co-be-ban-diem-sau-khi-cung-ba-bay-len-troi-voi-thuong-de-bai-van-hay-lop-8/
https://nhungbaivanhay.vn/tuong-tuong-va-viet-tiep-cau-chuyen-co-be-ban-diem-sau-khi-cung-ba-bay-len-troi-voi-thuong-de-bai-van-hay-lop-8.html
https://toploigiai.vn/viet-ket-thuc-khac-cho-truyen-co-be-ban-diem
https://olm.vn/cau-hoi/viet-tiep-cau-chuyen-co-be-ban-diem.4154183525028
https://download.vn/ke-lai-truyen-co-be-ban-diem-voi-loi-ke-cua-co-be-41694
https://thuthuat.taimienphi.vn/tuong-tuong-ve-canh-co-be-ban-diem-gap-lai-ba-tren-thien-duong-65602n.aspx
https://lazi.vn/edu/exercise/492391/em-hay-viet-cai-ket-khac-cho-cau-truyen-co-be-ban-diem-1
https://123docz.net/timkiem/h%C3%A3y+t%C6%B0%E1%BB%9Fng+t%C6%B0%E1%BB%A3ng+v%C3%A0+vi%E1%BA%BFt+ti%E1%BA%BFp+c%C3%A2u+chuy%E1%BB%87n+c%C3%B4+b%C3%A9+b%C3%A1n+di%C3%AAm+sau+khi+c%C3%B9ng+b%C3%A0+bay+l%C3%AAn+tr%E1%BB%9Di.htm
https://baivanmau.net/em-hay-tuong-tuong-va-viet-mot-ket-thuc-moi-cho-cau-chuyen-co-be-ban-diem/